TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1028: Im lặng (6)

Hách Liên Xuyên quá nhiệt tình, nhất định phải đưa Lý Hạo xuống lầu, Lý Hạo cũng rất bất đắc dĩ, dưới ánh mắt cung kính của vô số Tuần Dạ Nhân, một đường đi ra cửa lớn, sau đó Hách Liên Xuyên cũng dứt khoát bảo tài xế của mình lái xe đưa Lý Hạo rời khỏi, lại còn nói với tài xế… có Lý Hạo, về sau cứ phục vụ cho Lý Hạo.

Lý Hạo dở khóc dở cười, vì sao trước kia không nhìn ra, Hách Liên Xuyên giỏi nịnh nọt đến như thế.

Ngay cả sĩ diện cũng không cần.

Gia hỏa này, đúng là giống với Vương Minh như đúc, chắc không phải là cha con thất lạc chứ?

Về đến căn cứ, Lý Hạo sắp xếp một số sự vụ, kỳ thực hắn cũng không quản gì cả, chỉ ném cho Lưu Long mấy món ngộ đạo cổ binh, để y dựa theo quân công tiến hành phân phối, phân phối cơ hội ngộ đạo.

Giờ phút này, bọn họ vẫn làm theo phong cách của Võ Vệ Quân.

Nhưng Lý Hạo bây giờ, kỳ thực đã chuẩn bị đi theo lối của Chiến Thiên quân, có hắc khải trong tay, kỳ thực thống kê chiến công rất đơn giản, chỉ là giờ phút này, những bộ hắc khải ấy, có lẽ vì rời khỏi Chiến Thiên thành, cho nên hệ thống quân công dường như đã bị phong tỏa lại.

Lý Hạo kiểm tra ngân khải một chút, là một Đoàn Trưởng nếu như mất liên hệ với Chiến Thiên thành, kỳ thực hắn cũng có thể thiết kế một bộ giống với hệ thống quân công của Chiến Thiên thành, chỉ cần sửa đổi một chút là được.

Những võ sư này, bởi vì lúc chiến đấu, Lý Hạo đa số đều không ở đó, cũng không biết ai ra sức nhiều hơn, ra sức ít hơn, bây giờ cũng chỉ có thể ăn chung một nồi mà thôi, chia đều vậy.

Người ít còn dễ tính, người quá nhiều, vậy thì sẽ không ổn chút nào.

Đoàn Liệp Ma cần khuếch trương hay sao?

Trước đây Lý Hạo cảm thấy không cần thiết, nhưng giờ đây, sau khi nhìn thấy Chiến Thiên quân, lại thấy người của bọn hải tặc rất nhiều, ngược lại, lại có chút cảm nghĩ, chỉ là trong lúc nhất thời cũng chưa muốn khuếch trương cho lắm, bởi vì bồi dưỡng cho họ sẽ rất phiền phức.

Nhưng nếu đã có sẵn thì cũng không tệ.

Võ Vệ Quân nếu chưa rời khỏi, lúc này Lý Hạo ngược lại muốn điều một số người đến, rất tiếc người đều đã đi, cũng không còn kịp nữa.

Mang theo những ý niệm này, tối ngày 6 tháng 10, Lý Hạo lại bắt đầu bế quan.

Mục tiêu lần này chính là ngũ tạng cùng nhục thân đều tiến vào cấp độ vạn phương.

Phía bên ngoài, mấy vị siêu năng cũng có chút bất định, hưng phấn chờ đợi, trong đó Hách Liên Xuyên là hưng phấn nhất, kỳ thực y mơ hồ biết một chút gì đó, ví như kiếm Lý gia chẳng hạn.

Nhưng vì trước đây Lý Hạo một mực không thừa nhận cái đã giao ra là đồ giả, y cũng không tiện nói gì nữa.

Giờ đây Lý Hạo gọi y đến, trên đại thể y đã có thể biết được, kiếm Lý gia chân chính, chỉ sợ là thanh trên người của Lý Hạo.

Cả ngày nay, kiếm của Lý Hạo vẫn luôn đeo trên người của hắn, cũng không biết là muốn khoe khoang, hay cảm thấy không cần giấu diếm nữa, hoặc giả dứt khoát chính là cố ý câu cá, ai biết được.

Căn cứ Võ Vệ Quân lần nữa yên tĩnh trở lại.

Các võ sư nhao nhao cảm ngộ cổ binh, hoặc là tự thân cảm ngộ Thế.

Số ít siêu năng kỳ thực một mực vờn quanh Lý Hạo, hấp thu những năng lượng tràn lan ra ngoài kia của hắn, có thể là nguyên tố ngũ hành, hoặc là nguyên tố không thuộc tính, có đôi khi còn có một số kiếm năng tràn cả ra ngoài.

Bên cạnh, hắc báo vẫn lười biếng nằm sấp như cũ, thỉnh thoảng há hốc mồm, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.

Ở đây, nó rất thoải mái, căn bản không muốn rời khỏi.

Cổ thành mặc dù có thể khiến nó cường đại hơn, nhưng ở đó quá thê thảm.

Hắc báo không muốn nhớ lại kiếp sống thê thảm trong cổ thành kia, chỉ biết, bản thân nó xém chút bị chết đói, con đại ô quy kia, hình như còn rút máu của nó, còn đặt cho cái tên đẹp gọi là kích phát huyết mạch, nhưng Hắc Báo nó hoàn toàn không muốn làm thêm bất cứ lần nào nữa.

Thiếu chút đã đau chết nó rồi.

Cuộc sống bây giờ, mới là cái mà nó mong muốn, ăn uống no đủ, không việc gì thì cứ giúp người ta giết người một chút, luyện tập móng vuốt, ngày tháng rất thoải mái.

Mà theo lần trầm mặc tiếp theo của Lý Hạo, thời gian cũng dần trôi qua.

Trung bộ.

Viên Thạc đã triệt để biến mất.

Nhưng trung bộ còn chưa thể nào bình tĩnh lại được.

Sau khi Hầu Tiêu Trần đem theo Võ Vệ Quân của mình bước vào trung bộ, ngược lại có chút cảm giác như là gió mưa sắp đến.

Trên bình nguyên trung bộ.

Một đoàn xe lửa nhanh chóng phóng đến.

Võ Vệ Quân không lái xe, mà là chiếm cứ cả một chiếc xe lửa, hộ tống Hầu Tiêu Trần nhận chức.

Mà giờ phút này, bọn người Ngọc Tổng quản đều nhíu mày, nhìn về phía đỉnh đầu cách một lá sắt kia.

Có người ở phía trên!

Là những người không chút kiêng kỵ đó!

Hầu Tiêu Trần lại là bình tĩnh không gì sánh được, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ăn bữa sáng không hề để tâm đến những người ngoài đó.

Lão biết, những tên đó là ai.