Ba người một chó, rời khỏi phủ Thành Chủ.
Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua con rùa đen lớn trên trời, pho tượng kia sinh động như thật, giống y như một chú rùa đen thật sự.
Rất rất lớn!
Nghe nói Chiến Thiên Thành đã bị teo nhỏ đi rất rất nhiều lần, vậy chẳng lẽ trước kia tháp này càng to lớn hơn sao?
Mấy người đều im lặng đi về phía bên ngoài.
Lý Hạo đi đến nửa đường, bỗng nhìn về phía Hồng Nhất Đường, hơi có chút nghi ngờ nói: “Hồng sư thúc, mạnh như cổ văn minh cũng bị hủy diệt, phải chăng con đường võ đạo không cần thiết tồn tại?”
“….”
Hồng Nhất Đường nhìn hắn có chút cổ quái: “Bỗng nhiên nghĩ cái này làm gì?”
“Không có gì.”
Lý Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu nói, hưng, bá tánh khổ, vong, bá tánh khổ! Một đám siêu năng cùng võ sư giày vò mỗi ngày, ép đến nỗi một học sinh tốt như ta đây cũng phải trở thành một kẻ giết người không gớm tay, đúng thật là bà mẹ nó!”
“Bây giờ lại nhìn thấy nền văn minh cổ bị hủy diệt, để lại bọn người đáng thương này…”
Hắn nhìn về phía hậu phương, lại nhìn một chút cửa Đông, “Vẫn luôn cảm thấy, những người này quả thật rất khổ sở.”
Có lẽ chính bọn họ cũng không cảm nhận được điều đó, nhưng Lý Hạo lại cảm thấy như vậy.
Trầm mặc vô số năm tháng, đến khi tỉnh dậy lại phải thừa nhận sự giày vò tra tấn không gì sánh được, sau đó tiếp tục bảo vệ gia viên, có những cảm xúc không thể nói thành lời, có lẽ bản thân mình còn quá trẻ, không thể cảm nhận được loại tình cảm khắc cốt ghi tâm kia.
Lý Hạo cũng chỉ là càu nhàu vài câu, không nói thêm nữa.
Hắn của giờ phút này, chỉ là đối với tương lai, đối với nhân sinh có một chút mê mang, nhưng lại nghĩ đến còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hắn nhanh chóng vứt đi những ý nghĩ này không thương tiếc, còn chưa thể giết chết kẻ địch, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Mục tiêu vĩ đại gì đó, kế hoạch hùng vĩ ra sao, truy tìm bước chân của cổ văn minh, giờ phút này hắn đều không nghĩ thêm nữa, chỉ do lần này, trong tòa thành cổ chứng kiến tất cả mọi thứ đều khiến hắn có chút ý nghĩ, những ý nghĩ này lại bị đặt sâu trong lòng, không mảy may biểu lộ ra ngoài.
Hồng Nhất Đường liếc qua Lý Hạo, cũng không nói thêm gì.
Trẻ người như Lý Hạo, có lẽ sẽ có chút mơ hồ.
Nhưng những gì đáng nói, đều đã sớm nói hết.
Con đường của bản thân, đến cuối cùng cũng phải do bản thân tự đi mà thôi.
Mỗi người đều có những mong muốn của riêng mình, ví dụ như lão thất phu Viên Thạc kia, bây giờ đại khái là đang ra sức theo đuổi, tìm một phương hướng mới của cuộc sống, giờ phút này ở Trung bộ có lẽ đã là như cá gặp nước.
Còn bản thân thì sao?
Hồng Nhất Đường kỳ thực cũng nghĩ đến chính mình.
Nói cường đại, rất cường đại, nói yếu kém… so với cổ văn minh kỳ thực cũng là như thế.
Đối với sự cường đại của cổ văn minh có một chút mong muốn, còn đối với con đường võ đạo, cũng có một số ý nghĩ.
Mà thực ra, chẳng phải cũng mơ hồ như vậy sao?
Có thể thay đổi được một chút gì đó ư?
Hay là giống như Nam Quyền, sống không lo không nghĩ, một lòng chỉ theo đuổi đột phá trong võ đạo?
Thời đại này… dường như rất vô vị.
Thời đại này, dường như thiếu chút gì đó.
Hồng Nhất Đường kỳ thực mơ hồ biết thiếu cái gì, nhưng y làm không được, cũng không có quyết tâm lớn như thế để làm, đó không phải là điều con người có thể làm được, chỉ có Thánh nhân, mà y thì không phải.
Cho nên, y cũng chỉ có thể nói ngoài miệng mà thôi, nếu quả thật để y đi làm… thật sự y không có được lòng tin cùng dũng khí đó.
Nhìn thấy Lý Hạo không còn đặt câu hỏi, giờ khắc này Hồng Nhất Đường cũng rơi vào trong trầm tư.
Nam Quyền phảng phất cảm nhận được một cái gì đó, truyền âm nói: “Lão Hồng, ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
“Nói cho ta một chút thôi, sợ gì chứ, bạn gìa cả rồi, còn lo lắng ta sẽ chê cười ngươi ư?”
“Cút!”
Nam Quyền cười, truyền âm cười nói: “Kỳ thực, đi một vòng trong cổ thành, ta cũng cảm giác có chút không dễ chịu, lão Hồng, ngươi phải chăng cảm thấy, hiện giờ vương triều Thiên Tinh tử khí dày đặc? Dân chúng không có sức sáng tạo, muốn gì cũng chỉ biết đi đào bới mà thôi, dù sao cổ văn minh cái gì cũng có, chúng ta cứ đi đào xem sao? Siêu năng đấu với siêu năng cũng rất vô vị, cũng không biết tranh giành cái gì, giết cho một trận long trời lỡ đất, kết quả là, chỉ vì muốn xưng bá một phương.”
“Chúng ta đã thiếu đi sự đoàn kết như trong cổ thành, cũng thiếu một chút nhiệt huyết cùng tín niệm như bọn họ, đúng vậy không?”
Hồng Nhất Đường cười cười, “Ngươi mà cũng hiểu cái này?”
“Nói nhảm, ta cũng không phải là kẻ ngốc!”
Nam Quyền lại truyền âm nói: “Ngươi cảm thấy, Trấn Bắc tướng quân, đến cùng có phải do bọn người Hầu Tiêu Trần giết chết không?”
“Ngươi nghĩ sao?”