TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 898: Sau chiến đấu (1)

Sự sợ hãi và hoảng loạn tràn ngập khắp bên ngoài thành cổ.

Theo hắc khải xung phong, chiến sĩ hoàng kim và tam đại bạch ngân cùng nhau động thủ, mặc dù một ít cường giả chạy nhanh chóng nhưng đa số tán tu và kẻ yếu lại không nhanh như vậy được.

Ban đầu gần 2000 người.

Nhưng sau vòng chiến đấu đầu tiên đã chết hơn mấy trăm rồi. Mấy người Lý Hạo âm thầm phục kích hơn trăm người, cộng thêm chiến đấu lúc trước đã chết một nhóm, bây giờ, siêu năng tan tác, tử thương vô số.

Theo chiến sĩ hoàng kim dừng bước gần quảng trường, quay trở về phòng thủ, Hầu Tiêu Trần nhìn bốn phía... Trong lòng khó tránh khỏi mà than thở.

Người vì tiền mà chết!

Lần này, có không ít siêu năng tiến vào, nhưng bây giờ, nhìn qua chưa tới 500 người. Tử thương thật thảm trọng, một ít siêu năng giờ phút này đã sợ đến choáng váng. Coi như mấy người còn sống đi ra ngoài, thì kết cục chưa chắc đã tốt đến đâu.

Siêu phàm, nếu tâm tính bị dọa hỏng, thì đường tiếp theo rất khó.

Huống chi, hiện tại sẽ dễ dàng đi ra ngoài sao?

Cho tới giờ chỉ mới qua một ngày, nhanh nhất cũng phải tối mai mới có thể rời khỏi nơi đây. Mà để được như vậy thì phải là người bên ngoài chủ động mở ra di tích, đi vào tiếp ứng. Nhưng mà trước đó đã từng nói qua, sẽ không mở.

Chỉ thể chờ tới ngày thứ ba, nhưng lúc đó không cần bên ngoài tiếp ứng thì di tích cũng đã tự động mở rồi.

Còn hai ngày nữa!

Y lướt qua bốn phía, cứ nhìn như vậy một lúc lâu. Vốn không ít Húc Quang, nhưng giờ này, bên Hồng Nguyệt đã chết một, chỉ còn Lam Nguyệt và Lục Nguyệt. Cộng thêm một Tam Dương đỉnh phong là Tử Nguyệt với khuôn mặt trắng bệch mà thôi.

Bên phía Diêm La, dù vẫn còn Bình Đẳng Vương nhưng bên cạnh y lại thiếu mất một đám, chỉ còn lại hai vị Húc Quang đi theo. Tính ra vẫn may mắn, ba vị Húc Quang đều còn sống.

Bên phía Phi Thiên, giờ phút này chỉ còn lại hai vị trưởng lão, thiếu đi một người. Không biết có phải là do cường giả bạch ngân bộc phát đánh chết hay không.

Bên phía tán tu, tính cả Từ Phong và Viên Hưng Vũ thì vốn có tổng cộng 5 vị Húc Quang, không ít. Nhưng hiện tại chỉ còn 3.

Từ Phong đã chết, một người khác thì bị Nam Quyền đánh chết.

Về phần Quang Minh Kiếm, hiện tại đang đứng một mình cách đó không xa. Ánh mắt thay đổi liên tục nhìn về nội thành, không biết y đang nghĩ cái gì.

Còn đám người Ngọc tổng quản, kinh hồn bất định, nhưng vẫn còn ổn, lúc này đã khôi phục lại bình thường.

Bỗng nhiên Ngọc tổng quản nhìn thoáng qua cách đó không xa, nói: “Hắn là Quang Minh Kiếm?”

Là một trong 36 hùng. Lúc trước, nàng cảm thấy quen thuộc, cũng đoán qua rất nhiều người, duy chỉ không nghĩ tới Quang Minh Kiếm.

Bắc Quyền, thậm chí là Bá Đao, tất cả đều nằm trong danh sách suy đoán của nàng.

Nhưng lại không hề có Quang Minh Kiếm!

Người quen cũ. Thay hình đổi dạng, che giấu thân phận, không muốn người ngoài nhận ra rất bình thường.

Nhưng mà... Không đến mức phải biến từ nữ nhân thành nam nhân chứ?

Đúng vậy, Quang Minh Kiếm là một trong hai nữ trong Thất Kiếm, người còn lại chính là Bích Quang Kiếm.

Thiên Kiếm, Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm... Trong Thất Kiếm, người này xếp thứ ba, thực lực rất mạnh. Nhưng hiện tại thì khó nói, nhưng vẫn vượt qua không ít võ sư trong 36 hùng.

Nhưng mà... Lúc trước, quả thật Ngọc tổng quản chưa từng nghĩ người này lại là Quang Minh Kiếm.

Đổi giới tính luôn rồi?

Hầu Tiêu Trần liếc qua bên kia, lắc đầu: “Không đổi?”

“Vậy...”

“Đừng hỏi.”

Hầu Tiêu Trần cắt đứt lời nói của nàng, y hiểu được một chút tính huống trong đó. Nhưng hiện tại không tiện nói nhiều. Thấy Quang Minh Kiếm đang hơi mất hồn lạc phách, cho nên y cũng không muốn nói gì nhiều.

Quang Minh Kiếm gia nhập Từ gia, ẩn tình trong đó chỉ sợ không ít.

Ngọc tổng quản không hỏi thêm gì nữa. Mà lúc này, những cường giả của ba tổ chức lớn nhanh chóng tập hợp lại với nhau, gần như ngay lập tức, bảy vị Húc Quang còn sống đã tụ tập lại cùng một chỗ.

Hơn 20 vị Tam Dương còn sống cũng đang gấp rút hội tụ lại với nhau.

7 vị Húc Quang, hơn 20 vị Tam Dương trong chớp mắt tạo thành trận doanh mạnh nhất nơi này. Không chỉ như thế, Lục Nguyệt nhìn về phía mấy vị tán tu Húc Quang, trầm giọng nói: “Còn lo lắng cái gì nữa? Có lẽ, tất cả những chuyện này... Đã được tính toán trước rồi! Bao nhiêu người đã chết rồi, bao nhiêu Húc Quang không trở lại? Hoàng Nguyệt đã chết, Từ Phong trên bảng thần sư cũng đã chết, Nam Quyền và Địa Phúc Kiếm ẩn núp bấy lâu, nhưng hôm nay lại liên tiếp bại lộ, bọn người Hầu Tiêu Trần chiến lực kinh người... Chả lẽ các ngươi còn không hiểu sao?”

Câu còn chưa nói hết, kỳ thật không cần nàng nhắc nhở gì, hai vị tán tu Húc Quang trừ Viên Hưng Vũ đã nhanh chóng tiến lại gần bọn họ. Còn Viên Hưng Vũ thì nhíu mày không nói, không nhúc nhích.

Trong chớp mắt, ba tổ chức lớn đã tụ tập được chín vị Húc Quang. Mà hơn 10 vị Tam Dương còn lại trong tán tu cũng nhanh chóng gia nhập vào, lập tức lớn mạnh thực lực của bọn họ.

Ngoại trừ Viên Hưng Vũ mang theo một ít người của Thiên Tinh quân không nhúc nhích, cũng chỉ có Quang Minh Kiếm vẫn thất thần nhìn vào trong thành, lúc này toàn bộ ngoại vi đã chia làm hai trận doanh.

Chính quyền Ngân Nguyệt, và ba tổ chức lớn.

Hiện tại bên phía quan phương, Hồ Thanh Phong bị thương nặng, khuôn mặt tràn đầy vẻ sợ hãi; Tề Cương cũng bị thương không nhẹ, vẻ mặt im lặng, âm thầm chữa thương, không nói một lời.

Giờ phút này, bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

Nếu không phải là tình hình không cho phép, tất cả họ đều muốn chạy.

Đúng vậy, một vài thứ không thể nghĩ quá nhiều, bởi vì càng nghĩ càng cảm thấy quá khủng khiếp.

Vì sao di tích Chiến Thiên thành này lại xuất hiện nhiều võ sư Ngân Nguyệt thế hệ trước như vậy?

Hơn nữa, không ai là kẻ yếu. Tất cả đều mạnh mẽ làm cho ngươi không dám tưởng tượng, hóa ra... Võ sư lại mạnh như vậy!!

Hai thế lực phân biệt rõ ràng, giờ phút này đã chia làm hai bên, nếu không phải không thể rời đi, sợ rằng hiện tại ba tổ chức lớn đã trực tiếp dẫn người rời đi. Nhưng bây giờ họ không dám đi, họ sợ, sợ một khi rời đi, những người này sẽ nhanh chóng cấu kết với người trong thành.

Có lẽ... Giữa Hầu Tiêu Trần và Lý Hạo cũng xuất hiện một ít bất đồng.

Bằng không, vì sao Địa Phúc Kiếm lại luôn quấn lấy bọn họ?

Nếu không có Địa Phúc Kiếm, hoặc là những người này liên thủ với Địa Phúc Kiếm, đó mới đáng sợ. Đúng rồi, còn có Nam Quyền nữa, y cũng cực kỳ đáng sợ.

Lục Nguyệt nhìn về phía Quang Minh Kiếm ở xa xa, bỗng nhiên mở miệng: “Quang Minh Kiếm, nếu muốn tự bảo vệ mình, thì chỉ có gia nhập chúng ta, nếu không...”

Cách đó không xa, lão nhân quay đầu nhìn về phía Lục Nguyệt, giống như hơi hoàn hồn một chút, nhìn nàng một hồi, lộ ra một số nụ cười không biết là khóc hay cười: “Khổng Tước, có lẽ các ngươi không thể ra ngoài!”

Sắc mặt Lục Nguyệt biến đổi!

Ý ngươi là sao?

Hầu Tiêu Trần thật muốn giết sạch bọn họ sao?

Thế nhưng, đừng quên, ở đây bọn họ còn có nhiều Húc Quang, còn có nhiều Tam Dương như vậy... Thật sự phải liều chết một trận, những người này cũng không vớt được tiện nghi.