TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 897: Xuất kiếm (7)

Mà Lý Hạo, áo giáp bạch ngân tiêu tán, lộ ra gương mặt vốn có, hướng bốn phía siêu năng cười cười, lại hướng tam đại tổ chức phất phất tay: "Hạnh ngộ, Ngân Thành Lý gia Lý Hạo, Ngũ Cầm môn Lý Hạo... hữu lễ!"

Bốn phía im ắng.

Giữa không trung, Nam Quyền mỉm cười, làm thật đẹp!

Sau một khắc, bỗng nhiên biến sắc, xong, gánh không nổi!

Trong nháy mắt rơi xuống bên người Lý Hạo, giờ băng phong triệt để tiêu tán, hộ tâm kính cũng rơi xuống trên mặt đất, y không có quản những này, lập tức túm lấy tay của Lý Hạo, truyền âm: "Cứu ta!"

Ngoài miệng lại lớn tiếng hét: "Lý Hạo, ngươi không sao chứ? Lũ chó Từ gia là cái thá gì, nếu ngươi có bất kỳ sơ sẩy nào, lão tử đồ Từ gia!"

Dứt lời, huyết khí sôi trào mãnh liệt, thậm chí xông phá mây xanh!

Huyết khí cường hãn đến cực hạn, ngay cả Quang Minh Kiếm muốn bay tới, cũng biến sắc, lựa chọn dừng bước, quá mạnh!

Tam đại tổ chức, cũng người người biến sắc.

Đáng chết, địa phương quỷ quái này, vì sao những võ sư này, kẻ này đáng sợ, kinh khủng hơn kẻ khác!

Nơi xa, một vài siêu năng, thậm chí cảm giác mình bị huyết khí này đè ép bạo tạc, ai nấy sợ đến mặt không còn chút máu, nhao nhao chạy tán loạn.

Mà Nam Quyền, hung hãn đến cực hạn, lại không ngừng truyền âm: "Cứu ta, nhanh cứu ta, nhanh lên, Lý Hạo, không phải vậy ta tiêu chắc, nhanh đi..."

Lý Hạo nắm tay của y, sau một khắc, hơi biến sắc, truyền âm nói: "Cỗ năng lượng kia... hao sạch rồi!"

Gương mặt sau áo giáp của Nam Quyền, hoàn toàn trắng!

Đừng làm rộn á!

- Oanh!

Huyết khí mãnh liệt, còn kèm theo một vài siêu năng lực lượng, giờ khắc này, Nam Quyền cường hãn, trở thành tồn tại sáng nhất toàn trường, thậm chí vượt trên ba vị bạch ngân, vượt trên vị hoàng kim bay tới!

Sắc mặt của hắn trắng bệch, trong miệng lại gào thét: "Chiến Thiên quân, giết!"

- Oanh!

Nắm lấy Lý Hạo, bay lên trời, đánh một quyền về phía Hầu Tiêu Trần...

Hầu Tiêu Trần biến sắc, cấp tốc tránh đi, song tránh cũng không thể tránh, một tiếng ầm vang, bị y một quyền trực tiếp đập bay, miệng phun máu tươi, mặt lộ vẻ tức giận!

Ta trêu chọc ngươi rồi?

Sau một khắc, Nam Quyền mang theo Lý Hạo, bay đến trên tường thành, cũng không quay đầu lại, từ trên tường thành biến mất.

Cứu mạng!

Hắn chơi lớn rồi!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều có chút lờ mờ.

Sau một khắc, một thanh hoàng kim đại kiếm, lại không chút chần chờ, một kiếm nghiền ép xuống, ầm vang, ngay khi Hồng Nguyệt phòng thủ, bị một kiếm này chém xuống, cường giả Tam Dương trong đội ngũ, toàn bộ bị chấn động vỡ nát!

Tử Nguyệt là Tam Dương đỉnh phong, đã sớm che chở cho Lam Nguyệt cùng Lục Nguyệt, ba người lập tức cùng trốn chạy.

Một vị Húc Quang khác, lại trơ mắt nhìn ba người trốn chạy, vứt bỏ mình, giờ phút này, địa vị hiển lộ rõ ràng, y không quan trọng bằng Tử Nguyệt, bịch một tiếng, đại kiếm nghiền ép xuống!

- Oanh!

Trực tiếp bị một kiếm đập chia năm xẻ bảy, là nện, mà không phải chém vào!

"Trốn!"

cường giả Phi Thiên cùng Diêm La gầm lên, nhao nhao trốn chạy.

Không chỉ như vậy, Hầu Tiêu Trần bị đập bay, CŨNG biến sắc, quát: "Rút lui!"

- Oanh!

Đại kiếm rơi xuống, vô số kiếm ảnh hiển hiện, ầm ầm, như ngọn núi, đập chết từng vị siêu năng!

Trong miệng của Hoàng kim chiến sĩ, giờ khắc này truyền ra một tiếng cổ vận vị mười phần thanh âm: "Chiến Thiên quân, xuất kích!"

"Nho nhỏ giặc cướp, cũng dám khoe oai!"

Một đám thổ phỉ giống giặc cướp thôi, cũng dám xâm lấn Chiến Thiên thành, nếu không phải không thể tuỳ tiện khôi phục, đã sớm giết toàn bộ các ngươi!

Ngay sau đó, Chiến Thiên quân quân sĩ còn lại, dồn dập xuất kích, mãnh liệt giết ra!

Áo giáp màu đen như hồng thuỷ, dưới sự dẫn đầu của Hoàng Tam ngân, không ngừng trùng kích, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

Siêu năng cấp tốc tháo chạy, thối lui đến trên quảng trường còn chưa đủ, rốt cuộc không ai nghĩ đến ra khỏi thành lại cần đi thông đạo thứ hai, nhao nhao chạy tán loạn, chạy trốn tới ngoài thành!

Đuổi đến tận quảng trường, hoàng kim chiến sĩ mới dừng lại, nhìn về phía những siêu năng còn đang chạy tán loạn, ánh mắt lộ ra một vòng hung quang , đáng tiếc... năm tháng vô tình, bọn hắn sớm đã chết.

Bây giờ, ngoài thành ngược lại thành vùng đất che chở bọn hắn!

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Năm đó đã mất đi nhục thân, linh hồn, đã mất đi hết thảy, dù là hắn, cũng không thể rời khỏi phạm vi của tòa thành cổ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn, những người này sống sót sau tai nạn.

"Hồi phòng!"

Ra lệnh xong, binh sĩ còn lại lập tức rút lui, rút lui, trở về thủ nội thành.

Ngoài thành, từng vị cường giả, kịch liệt thở dốc, còn cả hoảng sợ.

Biến cố đột ngột, hoàng kim chiến sĩ cường đại, cũng vượt quá dự đoán của một số người, trong nháy mắt, Hồng Nguyệt trừ 3 vị thủ lĩnh đào thoát, tất cả Tam Dương cùng 1 vị Húc Quang, bị một kiếm chém giết tại chỗ.

Mà trước lúc này, chiến tích mạnh nhất của đối phương, chỉ đánh chết 1 vị Tam Dương trung kỳ... tòa thành này, thật khôi phục sao?

Mà Hầu Tiêu Trần cũng thở dốc, mang theo một chút bất đắc dĩ, lại nhìn trong thành, có chút cạn lời.

Hôm nay, lão hình như bị đánh liên tiếp mấy trận!

Nam Quyền, Địa Phúc Kiếm... 2 tên khốn kiếp này!