TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 881: Lột xác (6)

Đoàn trưởng đoàn 7 nhìn về phía xa xa, nhìn về phía những siêu năng trên quảng trường, bỗng nhiên nói: “Nếu bọn họ đồng lòng, tất nhiên có thể phá tan phòng thủ của chúng ta, đáng tiếc... Đây là vì sao từ xưa đến nay, người thắng cuối cùng luôn nằm bên phía đồng tâm! Cho dù là ở thời đại của chúng ta, những tuyệt thế cường giả nhân vương quật khởi cũng như thế. Không ai sinh ra đã vô địch, mà là từng bước bước đạp lên hài cốt địch nhân đi tới. Mà nếu chỉ một mình nhân vương, thì chưa chắc đã có thể đi tới đỉnh phong. Bởi vì hắn có một đám người có thể tin cậy, lòng người tề tựu, bách chiến tất thắng!”

Dứt lời, bỗng nhiên giơ trường kiếm trong tay lên, thanh âm hình như mang theo một ít cảm xúc: “Cho nên... Xem như là một tân binh, nếu lát nữa có chiến tranh nổ ra, trước hết ngươi cứ quan sát, nhìn... Ta sẽ dạy cho ngươi, làm thế nào để làm một người lính! Quân nhân chân chính, là vô địch... Cho dù bại, cũng là bại trên thực lực, nhưng không bại trong lòng!”

Lý Hạo gật đầu thật mạnh.

Càng cảm thấy, thu hoạch lần này không phải là chiến lực, mà là tư tưởng từ những người cổ đại và hiện đại.

Lý Hạo sinh tồn ở tiểu thành Ngân Thành, ra khỏi Ngân Thành, thấy được nhiều thứ, hắn cũng đang nhanh chóng thay đổi, nhanh chóng chuyển đổi tư tưởng của mình.

......

Cùng một lúc.

Trên quảng trường, một lượng lớn các tán tu bắt đầu rút lui, sau khi thấy các tồn tại mạnh mẽ đều đã biến mất, bỗng cảm thấy sợ hãi.

Thiếu rất nhiều người!

Bên Hồng Nguyệt, sắc mặt Lục Nguyệt khó coi vô cùng, hỉ nộ bất lộ.

Hôm nay, Hoàng Nguyệt đã chết, làm sao nàng không sợ hãi và tức giận.

Lam Nguyệt và Tử Nguyệt cũng trầm mặc không nói.

Ba nhân vật cấp lãnh đạo đều có chút ngưng trọng thậm chí là nặng nề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay lúc này, Từ Phong kia cũng lui về, mở miệng nói: “Vừa rồi ta chạy tới, thấy một hắc khải giết người, bị giết chính là Tạ Cương của Diêm La, thực lực cường hãn, dùng... Có thể là võ đạo bí thuật!”

Từ Phong hơi nhướng mày: “Ta hoài nghi, có võ sư cường đại mặc áo giáp đen, che giấu hành tung cố ý giết người!”

Một bên, Hầu Tiêu Trần liếc hắn một cái, lười để ý tới.

Ngu ngốc!

Lúc này, nói cái này để làm gì?

Tạo ra hoảng loạn?

Biết, cũng không cần phải nói. Nói ra sẽ không thể hiện được ngươi lợi hại, chỉ làm cho mọi người hoảng sợ. Một số tán tu sẽ hoảng loạn hoài nghi người xung quanh, những cường giả từ Trung Bộ này vẫn còn quá trẻ!

Quả nhiên, vừa nói ra lời này, một ít tán tu đã có vẻ bối rối, một ít võ sư bên cạnh cũng bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn.

Bên cạnh Từ Phong, vị lão nhân kia khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, truyền âm nói: “Công tử, trước khi ba tổ chức lớn và Ngân Nguyệt chính thức đưa ra quyết định, chúng ta tạm thời không cần quan tâm đến những thứ này.”

Từ Phong nhìn thoáng qua lão nhân, khẽ nhíu mày, gật đầu.

Ông lão kia không nói gì nữa.

Mà Hầu Tiêu Trần lại nhìn thoáng qua lão nhân kia, cười cười, quay đầu không nhìn nữa.

Mà Kim Thương thì có chút nghi ngờ nhìn lão nhân vài lần, luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra. Y nhíu mày, lại lâm vào suy nghĩ đối với Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền.

Còn Ngọc tổng quản lại truyền âm Hầu Tiêu Trần: “Bộ trưởng, người này... Khá quen thuộc ... Lại có cảm giác xa lạ, là người đi ra từ Ngân Nguyệt sao?”

“Uh.”

“Bộ trưởng biết ai?”

“Uh, nhưng mà không nhắc tới cũng được, thực lực rất mạnh mẽ, cẩn thận. Hắn nương nhờ vào Từ gia, có lẽ có lý do khác. Nếu hắn đã thay đổi diện mạo rồi, thì chắc cũng không hy vọng những người quen như chúng ta nhận ra... Để lại cho hắn ba phần mặt mũi của mình!”

Ngọc tổng quản nghe vậy, không hỏi nữa. Trong lòng lại tự hỏi, thực lực rất mạnh, lời này xuất phát từ miệng bộ trưởng... Điều đó có nghĩa là tên này thực sự không yếu.

Hay là một võ sư thuần túy.

Một võ sư thuần túy đi tới bước này, hẳn là nhân tài mà mình quen thuộc, nàng suy nghĩ một chút... Suy đoán, chẳng lẽ là Bắc Quyền?

Không đến mức như vậy chứ?

Bắc Quyền mạnh như thế nào, là một người kiêu ngạo như thế nào, há lại vào Từ gia làm tôi tớ?

Không phải Bắc Quyền, vậy thì đó là ai?

Trong lòng Ngọc tổng quản hiện lên từng cái tên, cuối cùng lại không thể đoán được cụ thể là ai. Trên cơ bản chỉ có mấy người như vậy, nếu là như thế... Cũng coi như là người quen cũ thật sự rồi.

......

Phía xa.

Lão nhân kia nhìn về phía này vài lần, thấy Ngọc tổng quản cũng đang nhìn lại phía mình, khẽ gật đầu, không nói gì.

Lão chỉ yên lặng đi theo phía sau Từ Phong, sâu trong đáy mắt có vẻ hơi phức tạp.

Ngân Nguyệt... Thật sự là cảnh còn người mất.

Sau đó, lão lại nhìn thoáng qua trong thành, cảm khái, Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền... Các ngươi cũng không cam lòng tịch mịch sao??

Đầu tiên là Viên Thạc rời Ngân Nguyệt, tiếp theo là Hầu Tiêu Trần giết Húc Quang, sau đó là Ngọc La Sát ra tay, Kim Thương và Cuồng Đao xuất hiện. Tới nay, Địa Phúc Kiếm cùng Nam Quyền cũng liên tiếp ra tay, Thiên Kiếm và Bá Đao ở Trung Bộ hình như cũng liên tiếp ra tay giết chóc...

Bích Quang Kiếm ngược lại tụt lại phía sau một chút, không biết có thể đuổi kịp hay không. Còn Viên Thạc thì không cần phải nói, tất nhiên là có thể.

Bích Quang Kiếm Thái Trục tâm tư đơn giản, chỉ là có Viên Thạc mang theo, có lẽ rất nhanh cũng sẽ đuổi kịp.

Còn Kim Thương?

Lão nhìn thoáng qua Kim Thương, Kim Thương dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, đây là bị đả kích sao?

Sâu trong đáy mắt lão nhân, lộ ra một nụ cười.

Đáng đời!