Lý Hạo cúi đầu thấp xuống, hai mắt đều ứ đầy máu.
Chỉ là khi nhìn thấy bóng lưng đó, lại phảng phất như thấy được tinh không vũ trụ.
Mang theo trường cung, đeo đao cầm bút.
Cùng với cái gọi là con rùa đen lớn của Vương gia... Không có một chút liên hệ nào, tuy nhiên, một người như vậy lại xuất hiện ở đây vô số năm trước, đã từng cầm bút viết xuống hai từ.
Những người khác không thấy gì, ngay từ đầu Lý Hạo cũng không thấy.
Nhưng cho đến khi vẩy máu tươi lên, mới lộ ra hai chữ này... Lúc này hắn mới nhìn thấy cái cảnh tượng cực kỳ kinh khủng kia.
Hắn thở gấp hổn hển.
Ở xung quanh, những người khác cũng có chút khác thường, Hồ Định Phương lại càng thêm bồn chồn bất an, có chút hối hận, vừa rồi gã còn cảm thấy ba giọt máu kia không hề có quan hệ, Lý Hạo đổi lấy ba viên Huyết Thần Tử mới là kiếm lời.
Nhưng giờ phút này, nếu ánh mắt của gã có thể giết người, chắc chắn Tử Nguyệt đã bị gã oanh giết ngay tại chỗ!
Ngay từ đầu Hách Liên Xuyên còn cho rằng Lý Hạo đang giả vờ...
Nhưng dần dần, y không còn cảm thấy như vậy nữa.
Cả người của Lý Hạo đều đang run rẩy, mồ hôi trút như mưa.
Nếu như vậy mà vẫn là giả vờ, vậy thì tên này thật sự đáng sợ đến như nào?
“Lý Hạo!”
Hách Liên Xuyên hô một tiếng, sắc mặt của Lưu Long không dễ nhìn lắm, nhìn lướt qua cường giả ở xung quanh, buồn bực không lên tiếng.
Trạng thái này của Lý Hạo có vẻ không đúng cho lắm.
Hồi lâu sau, Lý Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu, tràn đầy tơ máu, hình như là đang rất thống khổ, lại hình như là rung động, thở dốc nói: “Không có việc gì... Chỉ là... Thương thế trong người phát tác, hình như... Giống như có một cỗ ám kình bộc phát trong cơ thể... Không sao đâu.”
Hách Liên Xuyên lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Phi Thiên.
Hồ Định Phương cũng dùng ánh mắt giết người, quét về phía Khổng Thất.
Ám kình?
Đối phương, còn để lại ám thủ sao?
Khổng Thất bị hai người nhìn chằm chằm, thật ra lại cảm thấy mình rất vô tội, không liên quan gì đến ta. Gã thật sự không tập kích Lý Hạo, mà gã cũng không gặp Lý Hạo, có cái rắm ấy chứ mà tập kích!
Nhưng bây giờ... Thực sự là muôn lời khó mà giải thích được.
Huống chi, tình huống này của Lý Hạo, cũng đích xác giống như do thương thế phát tác, gã cũng không thể làm gì được, giải thích cũng vô dụng. Huống chi, gã vốn là một sát thủ, gã cũng không am hiểu làm sao để giải thích.
Ở xung quanh, những người khác cũng im lặng.
Lý Hạo chỉ là một vị Phá Bách, kỳ thật không liên quan đến đại cục, nhưng lão sư của người này lại không đơn giản, Viên Thạc, võ sư đệ nhất vương triều, có thể trảm Tam Dương hậu kỳ, nếu Lý Hạo gặp chuyện không may ở đây... Có khi lại phải nhấc lên gió tanh mưa máu.
Một lát sau, cả người Lý Hạo ướt đẫm, nhưng vẫn đứng lên, lộ ra nụ cười: “Thật không sao... Xin lỗi, vừa nãy dọa chư vị rồi, võ sư đều là như thế, thường xuyên có một ít vết thương ngầm lưu lại, nhưng cũng may có Huyết Thần Tử... Có lẽ sẽ sớm khôi phục lại thôi!!”
Dứt lời, Lý Hạo lại nuốt một viên Huyết Thần Tử, đây đã là viên thứ hai. Cầm lên viên thứ hai, tức khắc vốn có ba viên, trong chớp mắt, hắn chỉ còn lại một viên.
Về phần tiêu hao quá nhanh... Đương nhiên người bình thường sẽ không tiêu hao nhanh như vậy, nhưng thương thế của hắn quá nặng, tiêu hao nhanh hơn một chút, hình như cũng bình thường.
Trên thực tế, hai viên này cộng thêm viên Huyết Thần Tử của Nguyệt Minh lúc trước, đều bị ngũ tạng nhanh chóng hấp thu.
Hắn với tư cách là võ sư Đấu Thiên, còn uẩn một thế, kỳ thật tiêu hao rất là lớn.
Nếu như lúc bình thường, hắn tất nhiên không dám ăn như vậy, trước kia năng lượng của Huyết Thần Tử rất dễ làm tắc nghẽn kinh mạch của hắn, rồi trực tiếp cố hóa luôn.
Nhưng hôm nay... Hai viên Huyết Thần Tử cũng chỉ là làm cho thương thế trong ngũ tạng của hắn khôi phục lại.
Thuận tiên dùng toàn bộ tinh huyết, bổ sung lại nội kình vốn đã tiêu hao.
Đấu Thiên hoàn toàn khác với Phá Bách.
Từ chén nước nhỏ, đổi thành thùng gỗ lớn, bây giờ, nội kình của Lý Hạo cường đại hơn rất nhiều so với trước, máu cũng không giống trước nữa, hoàn thành thay máu hoàn toàn.
Hắn không tiếp tục nhìn hai chữ trên đó nữa... Nhìn quá khủng khiếp.
Dùng xong viên Huyết Thần Tử thứ hai, khí tức của hắn khôi phục lại không ít, sắc mặt cũng không còn trắng bệch như trước nữa.
Nhưng mà cảnh tượng như vậy, trong mắt của người khác, lại hoàn toàn khác biệt.
Huyết Thần Tử... Thuốc chữa thương thần thánh!
Cho dù không trợ giúp tăng lên cảnh giới của võ sư, nhưng chỉ riêng hiệu quả chữa thương như thế này, đã không phải là chuyện nhỏ rồi.
Hách Liên Xuyên không nói gì nữa, mà là nhìn về phía Tử Nguyệt, trầm giọng nói: “Lý Hạo đã thử rồi, ngươi cũng thấy đấy... Không hề có tác dụng! Bây giờ, hai người có nên thử nó một chút hay không?”
Lý Hạo đã thí nghiệm qua, giờ đến các ngươi rồi.
Sắc mặt của Tử Nguyệt bình tĩnh, không nói thêm gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn Hồng Nhất Đường của Kiếm Môn, lại nhìn bên phía Phi Thiên, thản nhiên nói: “Phi Thiên cử người đi qua thông đạo thứ hai, phi hành cao năm thước nhìn xem, có bị công kích hay không.”
Bên phía Phi Thiên, Định Trần không nói gì.
Lần này, Diêm La bỏ ra hai viên Huyết Thần Tử, bọn họ chỉ lấy ra có một viên, Tuần Dạ Nhân xuất Lý Hạo, đồng dạng Kiếm Môn cũng xuất Hồng Nhất Đường... Thực sự thì họ là người trả giá ít nhất.
Vì vậy, gã chỉ nhìn thoáng qua một cường giả Nhật Diệu.
Vị cường giả cấp bậc Nhật Diệu của Phi Thiên kia, thấy thủ lĩnh nhìn qua, cũng không nói thêm gì, nhanh chóng đạp đất nhảy lên, trong chớp mắt vọt lên không trung, cao ba mét, cao năm mét, cao 10 mét...
Trước đây, đến khoảng 5 mét, sẽ bị tấn công.
Nhưng lần này, không.