Luân Chuyển Vương cười, lạnh lùng nói: "Diêm La ta xuất ra 2 viên vật ngang giá thì thế nào?"
Lúc này, để ý mấy chuyện được mất đó để làm gì?
Đều đã đi đến bước này rồi, Lý Hạo không làm, Tử Nguyệt bọn họ cũng không làm... vậy thì tiếp sau đây thật muốn Tam Dương khai chiến hay sao?
Lý Hạo cũng là thấy tốt thì lấy, gật đầu: "Được, thấy Luân Chuyển Vương nể mặt tôi như vậy thì tôi đây sẽ đồng ý, nếu là Hồng Nguyệt... thì đừng có mơ!"
Tử Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, ả bây giờ rất ghét tên này.
Nếu không phải là không thể giết, ả thật muốn tát một cái đập chết hắn!
Lý Hạo bổ sung thêm: "Máu từ tim, nhiều cũng vô dụng, một Phá Bách như tôi trên thực tế, cũng không có mấy giọt... thật muốn bức tử tôi cũng vô dụng, tôi ngưng tụ lại 3 giọt máu, nếu không có hiệu quả... vậy thì đừng nói gì nữa, nếu không tôi sẽ moi trái tim ra treo lên phía trước cho các người xem?"
Mọi người cũng không nói nhiều, Hồ Định Phương nhìn hắn một cái, tính toán một hồi, 3 giọt máu từ tim... cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lấy được 3 viên Huyết Thần Tử trình độ Nhật Diệu, cũng đã đủ bổ sung lại được, còn giúp cường đại khí huyết, cũng không tồi.
Bên đó, Tử Nguyệt cũng không phí lời nữa, trực tiếp ném ra 3 viên huyết hoàn.
Lý Hạo kì thực hoài nghi, kẻ này có phải là có các loại đồ chơi kiểu như nhẫn trữ năng, siêu năng giả Không Gian Hệ hay không?
Nếu không thì, nhìn trên người bọn họ không có chỗ nào có thể cất đồ được, ở đâu ra mà nhiều bảo bối như vậy.
Hắn nhận lấy 3 viên Huyết Thần Tử, ăn liền 1 viên, lúc này mới tiến lên phía trước, một lúc sau, một tiếng quát nhẹ, vỗ ngực, một giọt huyết dịch óng ánh, như là hồng ngọc, được hắn vỗ ra.
Lý Hạo trực tiếp vẫy máu lên cửa lớn... không có chút động tĩnh nào!
Mọi người có hơi thất vọng, mặc dù đã có dự đoán trước, nhưng bây giờ xem ra... Lý Hạo truyền nhân của Bát Đại Gia này, có lẽ thật không có hiệu quả với những nhà khác, trừ phi phát hiện di tích của Lý gia.
Giọt máu thứ nhất, không hề có tác dụng.
Lý Hạo lần này đánh ra giọt máu thứ hai, tiếp tục vẫy lên cửa, vẫn là không chút nhúc nhích.
Liên tục hai lần, Lý Hạo hít một hơi thật sâu, đưa lưng về phía mọi người, ánh mắt lại có hơi khác thường.
Không có tác dụng, hắn đã cảm nhận được.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy được một chút đặc biệt, hai chữ lớn trên cửa thành, hình như... muốn hút máu, có một lực kéo vô hình huyết dịch của hắn.
Lý Hạo cố nén không để cho hai chữ đó hút máu của mình, khống chế tinh huyết, chỉ vẫy vào cửa thành.
Trong lòng lại có hơi kích động.
Hai chữ này... có tác dụng gì đó?
"Chiến Thiên..."
Hai chữ này, cảm thấy rất cường đại.
Có lẽ... có lẽ hắn sau này có thể thử xem, xem có hiệu quả hay không.
Đương nhiên, bây giờ thì thôi đi.
Nhiều người như vậy, nếu như bọn họ thấy hai chữ này có tác dụng, có lẽ sẽ xé nát Lý Hạo cho chữ ăn mất.
Giọt tinh huyết thứ ba, lần nữa vẫy lên cữa thành.
Vẫn là vô dụng!
Sắc mặt Lý Hạo hơi có vẻ nhợt nhạt, rất nhanh tác dụng của Huyết Thần Tử giúp hồi phục trở lại, hắn thở ra một hơi, nhìn về Hách Liên Xuyên: "Bộ trưởng... thiêu hủy huyết dịch của tôi... để tránh Hồng Nguyệt lấy đi làm gì đó..."
Đằng xa, Tử Nguyệt vẫn thật là có một chút tâm tư.
Kết quả, Hách Liên Xuyên vung tay lên, một quả cầu lửa hiện ra, nháy mắt máu huyết trên cửa thành toàn bộ đều bị thiêu hủy.
Lúc này những người khác cũng hết cách, không có tác dụng.
Xem ra, chỉ có thể nhờ hai vị Tam Dương đi dụ dỗ bạch ngân kia xuống.
Lý Hạo thở phì phò, lui trở lại.
Trên mặt không vui vẻ lắm... trong lòng lại cười tươi như hoa.
Lại có lời rồi!
Quan trọng là, hai chữ kia... hắn mơ hồ cảm thấy, hình như lúc này có hơi liên quan, ngẩng đầu nhìn hai chữ lớn... lúc này hình như nhìn thấy bát quái đồ ở Ngân Thành.
Không phải bát quái đồ... chỉ là cơ hồ trong đó, nhìn thấy một người, đang viết hai chữ này.
"Chiến Thiên!"
Mơ hồ trong đó, người kia lưng đeo trường cung màu đỏ, dao vắt bên hông, chỉ là một bóng dáng ẩn hiện, nhưng lại khiến Lý Hạo hoảng sợ biến sắc.
Không có khí phách của tổ tiên Lý gia, sát khí!
Nhưng mà... vì sao lại cảm thấy... khủng bố như vậy!
Chỉ là mơ hồ, không có bất kỳ âm thanh nào, xem thì nhã nhặn, nhưng lúc này, Lý Hạo dường như đã rơi vào Địa Ngục, không thể nhìn thẳng!
Hắn cúi thấp đầu, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống.
"Lý Hạo..."
"Lão đại... tôi... máu từ tim tôi tổn thất quá nhiều... thương thế tái phát... thật là khó chịu..."
Lý Hạo thở dốc kịch liệt, giống như là cá bị mắc cạn.
Mọi người khẽ biến sắc, nghiêm trọng như vậy sao?
Mồ hôi Lý Hạo đầm đìa như nước, không giống giả tạo, sao có thể, chỉ là 3 giọt máu từ tim... lẽ nào thật sự tái phát lại vết thương cũ?
Mà Lý Hạo, trong mắt lại hiện ra bóng lưng đó.
Không ra tay, không xuất kiếm, không có gì cả, giống như chỉ là yên lặng viết ra hai chữ... nhưng khoảnh khắc này, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc hắn nhìn thấy thanh kiếm ấy.
Đây là người nơi nào?
Tổ tiên Vương gia?
Tại sao... nhìn qua còn đáng sợ hơn nhiều so với tổ tiên Lý gia vậy chứ!
Đây là nói, bản thân quá yếu, không có cách nào nhìn ra được chỗ khác biệt, chỉ là theo vô thức cảm thấy đáng sợ, hay là tổ tiên Lý gia có chút chiếu cố đến mình, cho nên mới để mình cảm nhận được không rõ ràng?
Từng nghi vấn, lần nữa hiện lên.
Lý Hạo không ngừng thở dốc, mồ hôi nhỏ xuống đất, âm thanh bên tay mới dần dần rõ ràng.
Lúc này, hắn cảm thấy, bản thân lại lần nữa sống sót sau tai nạn.
Có vài người, cho dù chỉ là vô số bóng lưng của những năm tháng trước, cũng có thể khiến hắn thiếu chút bỏ mạng, đây mới là khủng bố thật sự.
"Vương gia!"
Trong lòng hắn lập lại mọi thứ, tổ tiên Vương gia, đáng sợ đến mức độ này sao?
Bát Đại Gia... không đến nỗi là Lý gia hắn yếu nhất đó chứ?
Không phải chứ!
Lúc này, Lý Hạo không thể không hoài nghi mọi thứ.