TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 470: Tiểu Hạo “thuần khiết” (8)

Nhưng lúc này, Lý Hạo vẫn cố mở miệng giải thích: "Hồ tướng quân... Đừng... Chớ gây thù vì Tuần Dạ Nhân! Thật sự ta không việc gì, tu dưỡng một khoảng thời gian là tốt rồi, ta nghĩ rằng không phải người của Phi Thiên, ta với bọn họ không oán không thù... Bọn họ không có Lý Do giết ta."

"Ngươi không hiểu!"

Hồ Định Phương lạnh lùng nói: "Không phải... Hồ tướng quân, ngươi là người của quân đội, ta... Dù sao ta nghĩ rằng không phải Phi Thiên..."

Hắn có chút vội vàng, đừng vì Tuần Dạ Nhân bọn ta mà gây thù oán, dù sao cũng xem như, không tốt rồi.

Dù sao, không phải là vẫn chưa chết sao?

Mà Hách Liên Xuyên cũng khẽ nhíu mày, nhìn qua Định Trần, sắc mặt khó coi: "Định Trần, bất kể thế nào cũng không phải... Dẫu sao chưa bắt được tội phạm, tốt nhất ta không nên khẳng định là Phi Thiên làm... Nhưng là vị nào... Ngươi có nên kêu đến hay không, để mọi người làm quen một chút! Nội thành đều là nơi nô đùa của những hậu bối, Tam Dương vào, không thích hợp!

Định Trần không nói gì.

Có chút cam chịu.

Một lát sau, trầm giọng nói: "Ta tin... Chắc chắn có hiểu lầm, sở dĩ che giấu... Chỉ là thói quen của Phi Thiên, mọi người không thích đem tất cả việc làm của người trước lộ ra ngoài, chuyện Lý Hạo bị đột kích, khả năng có nội tình khác!"

Dứt lời, y phát ra một tiếng thét dài, chói tai.

Đột kích giết một người, thật ra không phải là chuyện gì quá lớn.

Nhưng mấu chốt là, người tập kích là một Tam Dương bí mật, đó chính là đại sự, hơn nữa đối tượng tập sát là Lý Hạo, đây cũng là chuyện lớn, kết hợp lại, mọi người mới quan tâm đến thế.

Nếu không, một Phá Bách, chết thì chết, có ai quan tâm?

Theo hướng tiếng hét, một bóng người, trong bóng tối một người nhanh chóng chạy tới, chờ thấy Định Trần không lo... Tất cả mọi người đang nhìn y, cường giả dưới lớp áo giáp kia, lông mày có chút nheo lại.

Không có việc gì, sao lại gọi ta?

"Tới là tốt rồi!"

Đúng lúc này, bỗng nhiên, một nắm đấm lập tức đập xuống!

Đó chính là nắm đấm của Hồ Định Phương!

Tiếp một quyền nữa, nhanh vô cùng, đối phương một phen hãi hùng, lập tức hiện ra một chi kiếm hắc ám, một kiếm đâm ra.

Một tiếng bịch nổ mạnh.

Một lúc sau, người mặc áo choàng bay ngược ra, lúc này, Định Trần cũng nhanh chóng tiến lên, trầm giọng nói: "Hồ thống soái!"

Hồ Định Phương đấm một quyền đã đánh bay đối phương, lạnh lùng nói: "Chính là ngươi, người tập kích Lý Hạo?"

Người mặc áo choàng đang bị thương kia, ho khan một tiếng, cảm thấy không hiểu nổi.

Ta?

Ta tập kích Lý Hạo hồi nào?

Ta còn chưa nhìn thấy Lý Hạo!

Định Trần nhanh chóng ghé vào tai y nói gì đó, nét mặt người này bỗng nhiên biến sắc, lại có chút oan khuất, sát thủ giết người là chuyện bình thường, nhưng việc này... Thật không phải do y làm.

Một lúc sau, y cũng mặc kệ, có chút phẫn nộ và âm u, rầu rĩ nói: "Cũng không phải ta làm... Thực sự ta muốn làm, sẽ giết hắn ngay, không cho hắn cơ hội chạy trốn! Là có người cố ý đổ cho ta..."

Nói rồi, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: "Nội thành... Còn có một Tam Dương! Người mà giáp mặt đánh với ta, chắc là người đó..."

Vừa dứt lời, cách đó không xa, ánh mắt Hồng Nhất Đường khẽ biến đổi, vội nói: "Cái đó... Chư vị đừng hiểu nhầm, người này nhất định đang vu oan! Lời của ta nói là thật, vị đó... Vị đó là người yêu của ta, cô ấy mới thăng cấp Tam Dương không được lâu, vẫn cần phải củng cố cảnh giới, cô ấy cũng không phải ám hệ, mà là mộc hệ, làm sao có thể tập kích Lý Hạo được?"

"Ta với sư phụ Viên lão của Lý Hạo, cũng là võ sư cùng thời, làm sao có thể lấy lớn ăn hiếp nhỏ... Ngươi không nên ăn nói lung tung, cố ý vu oan! Người yêu của ta chỉ bảo hộ môn đồ Kiếm Môn, cũng không có ý gì khác..."

Điều này có nghĩa, hai vị Tam Dương bị lộ rồi!

Mà vừa hay, chính bọn họ làm lộ ra đối phương.

Nguyên nhân, chính là do Lý Hạo bị tập kích.

Lý Hạo vội vàng nói: "Hồng sư thúc không thể đối đầu với ta, Địa Phúc Kiếm của ta còn do chính sư thúc tặng, không thể nào là Hồng sư thúc!"

Dứt lời, vội vàng nói: "Cũng không phải Phi Thiên... Cũng là hiểu lầm thôi! Hồ tướng quân, Hách bộ trưởng, ta không sao, tu dưỡng vào ngày là tốt rồi, thật sự không có chuyện gì đâu, dừng việc này ở đây thôi!"

Hách Liên Xuyên liếc mắt nhìn hắn, Hồ Định Phương vẫn vô cùng tức giận,

Những người khác thì còn cảm thấy... Cái tên Lý Hạo này, có đôi khi là thật... Không nói ra được... Đơn giản hay là ngu xuẩn?

Đương nhiên, lúc này không để Tuần Dạ Nhân gây thù hằn, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Người này, ngược lại rất thú vị, còn có cái nhìn đại cục rất bảo thủ!

Trong giới Tuần Dạ Nhân, tồn tại không ít người như Lý Hạo, có thời gian, bọn họ rất hay nói về quy củ, phép tắc, có một số chuyện, không muốn truy cứu, để tránh hỏng đại cục.

Lý Hạo, lại phù hợp với phong cách của một bộ phận Tuần Dạ Nhân.

Y cũng không muốn truy cứu, giờ phút này còn có thể nói được gì nữa?

Mọi người liếc qua Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường vừa mới vội thừa nhận, thực sự cũng sợ truy cứu tiếp, đến cuối cùng, nếu thực sự bị rơi xuống đầu kiếm môn, mới là oan uổng!

Lúc này, cũng là một thanh kiếm bộc phát, phóng lên trời!

Đây cũng là thông báo về thủ đoạn của người yêu y.

Mà lúc này, Hồ Định Phương khẽ cau mày nói: "Người yêu ngươi... Mấy năm trước không phải..."

Hồng Nhất Đường vội ho một tiếng, bên cạnh y, Hồng Thanh bỗng nhiên nói: "Đó là đại sư tỷ của ta, Nhưng... Lâu ngày sinh ra tình cảm với cha ta... Phụ thân tái giá rồi!"

"..."

Bốn phương im lặng.

Hồng Nhất Đường lúng túng, chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất.

Việc này, y chưa từng nói với mọi người, khó mà nói, thật ra không quan tâm đến lĩnh vực siêu năng, nhưng với võ lâm... Y tái giá với chính đại đệ tử của mình... Cơ bản sẽ bị một số lão võ sư cười nhạo cho đến chết!

Điều này rất ngược lại với quy định của võ lâm!

Đương nhiên, bây giờ y không còn là võ sư rồi, thực ra cũng không có việc gì, chỉ là, vẫn phải chịu vô số lời khiển trách, sự khinh bỉ của một số võ sư.

Hồng Nhất Đường vô cùng khiêm tốn, vội ho một tiếng: "Cái đó... Ta... Chư vị, việc này... Việc này hy vọng có thể giữ bí mật..."

Mấy người Hách Liên Xuyên nở nụ cười, mấy người Tử Nguyệt thì có chút trào phúng.

Nhưng mà một môn, hai ba mặt trời... Nói thật, thật sự không yếu!

Trào phúng thì trào phúng, cũng không ai nói gì.

Lúc này, mọi người lại có chút cảm giác nhẹ nhõm, thoáng cái đã bắt được hai vị Tam Dương... Không thể không nói, tên tiểu tử Lý Hạo này, còn là cứu tinh!

Nếu không, cho dù mọi người không thể phòng bị, nhưng ai có thể ngờ tới, kiếm môn có thể xuất ra vị Tam Dương thứ hai. Hồng Nhất Đường này, cũng không phải dạng thành thật một chút nào!

Xa xa, Lý Hạo có chút lúng túng, nhìn Hồng Nhất Đường lộ ra nụ cười áy náy.

Hồng Nhất Đường đáp lại bằng nụ cười nhạt... Trong lòng thống khổ.

Có thể trách được Lý Hạo sao?

Không thể!

Cũng không phải do Lý Hạo vạch trần, đều do sự hỗn đản của Phi Thiên, đáng chết, vì kéo người yêu của mình xuống vực, muốn vu oan kiếm môn của ta, thật đáng chết!

Tập kích Lý Hạo, chín phần mười chính là do tên này.

Đáng tiếc Lý Hạo không muốn gây chuyện, nếu không... Y thậm chí muốn liên hợp với bọn người Hồ Định Phương, trước tiên giết chết người của Phi Thiên!

Thật sự y hỗn đản như vậy!

Hồng Nhất Đường càng nghĩ càng giận, đây không đơn giản chỉ là vấn đề bị lộ ra, mà nội tình cũng bị vạch trần rồi, tiếp đến sẽ càng nguy hiểm hơn!

Bên cạnh Lý Hạo, Hách Liên Xuyên vỗ vai hắn, lúc này, Hách Liên Xuyên vô cùng hoài nghi.

Vết thương đó... Không phải là chính ngươi làm đó chứ?

Tiểu tử này được lắm, chỉ mấy câu, hai vị Tam Dương bị lộ thân phận rồi... Ngươi còn nói vài câu nữa, phải chăng Trương Đình cũng sẽ để lộ?

Giỏi thật!