Một vị ngân giáp trầm giọng nói: “Lý Đô đốc, Tân Võ cũng có thể diệt trừ phản đồ, diệt trừ cường địch Hồng Nguyệt…”
Lý Hạo thản nhiên nói: “Vậy chờ sau lần khôi phục thứ hai rồi hẳn nói, trước mắt mà nói… chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi! Vì diệt trừ bọn hắn, lão sư ta đã chiến tử, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, chư vị cảm thấy thế nào?”
Mấy vị đoàn trưởng trong lòng rung động!
“Viên… Viên giáo sư…”
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Ba vị Thánh Nhân của Vô Biên thành đều là trạng thái toàn thịnh, không thể làm gì khác hơn! Được rồi, không nói những thứ này nữa, ta cần đá năng lượng, ác chiến cường địch, để lại đây, cũng chỉ là vật chết, chẳng lẽ dựa vào một tòa khoáng mạch để giết địch hay sao? Bát đại chủ thành, bây giờ cũng chỉ có Chiến Thiên Thành đồng ý xuất binh giúp ta, còn phía Thiên Tinh quân … chư vị tiền bối tiếp tục quét dọn thành trì là được, quét dọn sạch sẽ một chút, mối thù đối phương dụ dỗ phó soái Thiên Tinh diệt sát người của Thiên Tinh trấn … ta sẽ giúp các ngươi báo!”
Lời này vừa nói ra, mấy vị đoàn trưởng khó chịu đến cực hạn.
Một vị đoàn trưởng không nhịn được, buồn bực quát lên: “Lời này của Lý Đô đốc… khiến cho người ta không thoải mái! Trong Thiên Tinh quân xuất hiện phản nghịch, ai cũng không nghĩ tới, chúng ta trấn thủ khoáng mạch 10 vạn năm cũng vì để khôi phục Tân Võ…”
Lý Hạo thản nhiên nói: “Các ngươi quan tâm là việc của các ngươi, chưa chắc mọi người đều đã quan tâm, phản đồ chấp chưởng cũng tốt, cường giả Hồng Nguyệt chấp chưởng cũng tốt, một khi thiên địa thống nhất, mặc kệ hắn là ai, nói không chừng có thể liên lạc với chủ thế giới, Nhân Vương, Chí Tôn cũng sẽ đến đây, cần gì bản thân phải đi chiến đấu? Đương nhiên, người Ngân Nguyệt chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể tự cường mà thôi… được rồi, các vị tiền bối nếu như không có việc gì, thì đi làm việc của mình thôi, ta còn có việc phải làm.”
“Ý Đô đốc muốn nói người Tân Võ chúng ta không muốn chống lại cường địch hay sao?”
Một vị ngân giáp tức giận nói: “Sự sỉ nhục của Thiên Tinh quân, chỉ có thể do chính mình rửa sạch! Ngày đó chúng ta đã cắt máu ăn thề, nếu gặp phải kẻ phản bội sẽ tử chiến đến cùng, sẽ xung phong tiến lên, tuyệt không lùi bước, Đô đốc… xem thường chúng ta rồi!”
Lý Hạo cười: “Tuyệt đối không có, tiền bối đã hiểu lầm… không nói những việc này, xem như ta nói không lựa lời! Huống chi, bây giờ, chư vị tiền bối còn phải nghe lệnh của Trương xử trưởng, vẫn nên chờ Trương xử trưởng trở về lại nói tiếp! Được rồi, ta rất bận, phải nhanh chóng rời khỏi đây…”
Hắn xoay người rời đi, phía sau, mấy vị đoàn trưởng tức đến sắp nổ tung.
Một tôn ngân giáp nhanh chóng tiến lên, đuổi theo Lý Hạo, hơi trầm giọng nói: “Đô đốc muốn đi giao chiến với kẻ phản nghịch hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Có thể… có thể đưa chúng ta theo không?”
“Các ngươi là quân nhân, phải nghe theo mệnh lệnh, vốn không phải là cấp dưới của ta, ta cũng không có quyền can thiệp…”
“Không phải như vậy! Đô đốc không phải sư trưởng của Chiến Thiên quân hay sao? Chiến Thiên quân là quân đoàn lớn, Thiên Tinh quân là quân đoàn nhỏ, nếu Đô đốc là sư trưởng của Chiến Thiên quân, trong Thiên Tinh quân của ta, chức vị có thể ngang với phó soái… nếu như Đô đốc hạ lệnh, chúng ta cũng có thể xuất chiến!”
“Đó không phải là vượt quá chức phận hay sao?”
Lý Hạo bật cười: “Rất dễ khiến cho người khác lên án, thôi vậy…”
“Lý Đô đốc, cường địch đang ở trước mắt, kẻ thù ở ngay bên cạnh, chúng ta lại không thể nào báo thù, Đô đốc muốn buộc bọn ta xông qua di tích, mạnh mẽ ra ngoài hay sao? Cứ như vậy, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Đô đốc…”
Ngân giáp đó hơi không cam tâm: “Năm đó chúng ta đã phạm sai lầm, tin lầm Tôn Hâm, bây giờ hi vọng lập công chuộc tội, nếu như Đô đốc không nói, chúng ta còn không biết hành tung của cường địch đã xuất hiện, nếu như đã hiện thân thì…”
“Đối phương là Thiên Vương!”
“Thiên Tinh quân của ta không sợ!”
Ngân giáp lớn tiếng rống: “Thiên Vương thì đã làm sao? Mặc dù không địch lại, cũng phải cắn một miếng thịt của bọn chúng, quân đoàn Tân Võ từ trước đến giờ không hề sợ chiến!”
“Vẫn là thôi đi…”
“Đô đốc còn là quân nhân không?”
Ngân giáp kia nổi giận: “Vì sao lại ra sức khước từ như vậy? Đô đốc không phải cảm thấy người Tân Võ ta nhát gan chứ? Đô đốc đã phạm sai lầm to lớn, người Tân Võ ta, có lẽ có kẻ nhu nhược, nhưng tuyệt đối không tồn tại trong quân đội! Đồng bào trong quân đội, từ trước đến giờ, không sợ chiến, cũng không sợ chết!”
Lý Hạo nhíu mày: “Nói thì nói như vậy… ta sẽ không để cho một đội quân Tân Võ không nghe theo mệnh lệnh của ta, quấy nhiễu kế hoạch của ta, một khi đối phương dùng thân phận để áp chế, có lẽ các ngươi ngược lại sẽ xuống tay với ta… ai mà biết chứ?”
“Chẳng lẽ Đô đốc coi chúng ta là người ngu xuẩn hay sao? Một khi chiến đấu, quân nhân chỉ phụ trách chiến đấu, mặc kệ tất cả, ngôn ngữ… sẽ không khiến chúng ta lùi bước và thay đổi…”
“Vậy cũng không chắc, ngày đó, khi Trương xử trưởng vừa xuất hiện, các ngươi không phải ngay cả Tôn Hâm cũng không tin hay sao? Thiên Tinh quân có truyền thống như vậy, bất ngờ làm phản trước khi chiến đấu, đó là đại kỵ!”
Lời này vừa nói ra, mấy vị đoàn trưởng lập tức biến sắc, một người thống khổ nói: “Trương xử trưởng là hậu nhân của Chí Tôn, Tôn Hâm là phản đồ… chúng ta… chúng ta…”
“Vậy nếu thêm một vị Trương xử trưởng đến đây, nói ta là kẻ địch của người Tân Võ, vậy phải làm sao?”
Lý Hạo vẫn cứ lắc đầu: “Các ngươi quá không ổn định! Ta sợ ta không chết trong tay kẻ địch, đến lúc đó bị các ngươi bắt lại đánh chết, tặng cho hậu nhân của vị Đế Tôn nào đó, vậy ta chẳng phải xui đến chết hay sao?”
“…”
Mấy vị đoàn trưởng đều thay đổi sắc mặt.
Lời nói này quả thực.
Lại một vị đoàn trưởng thấp giọng nói: “Đô đốc không thể nào là kẻ phản bội Tân Võ, bởi vì Đô đốc không phải người Tân Võ! Mà giờ khắc này, người mà ngăn cản Đô đốc giết địch, xác xuất lớn chính là kẻ phản bội và người của Hồng Nguyệt… chúng ta cũng sẽ không xảy ra việc như lần trước…”
Lý Hạo bật cười: “Vậy nếu Trương xử trưởng lại đến, bảo các ngươi bắt lấy ta thì sao?”
“Làm sao có thể!”
Đoàn trưởng bạch ngân nhanh chóng nói: “Trương xử trưởng chính là hậu nhân của Chí Tôn, một lòng giết địch…”