TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2254: Đạt thành nhất trí (1)

Chiến Thiên Thành.

Đây là di tích đầu tiên mà Lý Hạo bước vào, cũng là di tích mà hắn tiếp xúc nhiều nhất, hơn nữa còn đảm nhận chức vụ sư trưởng của nơi đây.

Mà tòa thành này, có rất nhiều người đang khôi phục, thực ra đều có quan hệ rất lớn với Lý Hạo.

Hôm nay, Lý Hạo lần nữa bước vào đây.

Quân Chiến Thiên thủ thành đã không còn là chi thứ chín của Cửu Sư Trưởng nữa, mà đổi thành những quân Chiến Thiên khác, đương nhiên, trong thành cũng đã có thêm một nhóm người khôi phục.

Nhìn thấy Lý Hạo, mặc dù không quen thuộc cho lắm, nhưng thấy đối phương là sư trưởng, vẫn hành lễ tiết kính chào quen thuộc kia.

Lý Hạo cũng không vào thành, cũng không đi gặp Hòe tướng quân, chỉ là lên tiếng chào hỏi, quay người liền đi về phía cửa thành.

Cửa thành bây giờ cũng đã có Đoàn Trưởng Bạch Ngân mới tọa trấn.

Y chỉ có chút hiếu kỳ, hiếu kỳ vì sao Lý Hạo sau khi tiến vào đây liền đứng ngây người ở cửa thành.

Đúng vậy, Lý Hạo đang nhìn hai chữ “Chiến Thiên”.

Lần này, cũng không rút ra huyết dịch để xâm nhập vào đó xem cái gì cả.

Chỉ là yên lặng cảm thụ ý vị của hai chữ này.

Chiến Thiên!

Nghe nói, Huyết Đế Tôn là một trong bốn vị Đế Tôn thượng cổ của Chiến Thiên thành chuyển thế, chỉ là Huyết Đế Tôn không thừa nhận bản thân chính là đối phương, chưa từng thừa nhận bản thân là Chiến Thiên Đế, Huyết Đế Tôn chính là Huyết Đế Tôn.

Cho nên, tại tòa thành này, giao phó hai chữ “Chiến Thiên” cho đối phương, hi vọng Chiến Thiên thành có thể tiếp tục kế thừa ý chí của đối phương, mà Chiến Thiên Thành thực ra cũng rất xem trọng, cũng không phải là chẳng thèm để ý.

Mà Huyết Đế Tôn là vị cường giả đã chia thiên địa ra làm tám phần, sau đó lại hợp nhất nó lại.

Trong di tích của Chiến Thiên Thành, Vu Hải nói y đã tìm được điểm phân chia thiên địa thành tám phần, có lẽ là thực.

Chỉ là… ngày đó đối phương có lưu lại gì ở nơi đó sao?

Lý Hạo rơi vào trầm tư.

Ngày hôm đó, hắn vốn không thấy được quá nhiều thứ trong hình ảnh lóe lên rồi lập tức biến mất kia, Huyết Đế Tôn phải chăng có lưu lại cái gì, hắn cũng không rõ cho lắm.

Nhưng hắn biết, hai chữ “Chiến Thiên” là do Huyết Đế Tôn tự tay viết.

Ngài đã mang theo tình cảm mà viết lên.

Hai chữ này, đối với Lý Hạo mà nói, có lẽ mới đúng là của quý.

Nếu như Huyết Đế Tôn thật sự có lưu lại một chút thủ đoạn, vậy có liên quan với hai chữ này hay không?

Nơi xa, Vương Thự trưởng đang trao đổi với Hòe tướng quân.

Không bao lâu, hai người bay lên không, đi thẳng vào nội thành.

Rất nhanh, trong phủ Thành Chủ tụ tập một số người.

Lão Ô Quy, Hòe tướng quân, Lý Đạo Tông sư trưởng đệ cửu sư, còn có sư trưởng đệ bát sư gần đây mới khôi phục, còn có Trương Lượng của Quân Nhu Xử, mà bây giờ cũng đã thăng chức thành xử trưởng, được đổi thành kim giáp.

Thủ vệ quân của Chiến Thiên Thành chỉ lưu lại thủ vệ quân hậu bị, tất cả 10 vạn người.

Nghe nói, quân trưởng thủ vệ quân vẫn còn đấy, thậm chí đã bước vào cấp độ Thánh Nhân, chỉ là đến giờ chưa từng xuất hiện qua, có lẽ còn chưa triệt để khôi phục, có như vậy Chiến Thiên Thành mới là tình huống bình thường.

Không có quá nhiều nguồn năng lượng dự trữ, trong 10 vạn năm này, dựa vào năng lượng thiên địa khôi phục tự nhiên, thì Thánh Nhân cực kỳ khó khôi phục.

Lúc này, Vương Thự Trưởng kể sơ qua tình huống.

Cũng không đề cập đến di tích của thành Trấn Tinh.

Chỉ là thuật lại một số sự việc bên trong thành Vô Biên.

Chờ y nói xong, Lão Ô Quy có chút cảm xúc và thổn thức: “Thành Vô Biên… ba vị Thánh Nhân đã hoàn toàn khôi phục! Từ việc này mà nói, mặc kệ có chứng cứ phản loạn hay không, Trịnh gia quả thực có vấn đề cực lớn! Ta chỉ là hồn của thần binh, không nói ta, Hòe tướng quân khôi phục cũng khó như lên trời, nếu như không có sự trợ giúp của Lý Hạo, chỉ sợ đến nay cũng chỉ là vừa thức dậy mà thôi, cũng không có chiến lực quá mạnh…”

Bát sư trưởng vừa khôi phục kia cũng không mấy quen biết Lý Hạo, giờ người mặc kim giáp, cũng ngưng trọng nói: “Có khả năng là thành Vô Biên trước đó dự trữ nguồn năng lượng quá nhiều, cho nên vào thời điểm thiên biến, cũng không bò nhanh chóng bước vào yên lặng? Từ sự miêu tả của Vương Dã, chúng ta cũng không cách nào chứng minh đối phương chính là thế lực phản loạn.”

Vương Dã nói thẳng: “Trịnh Công kia, dám sỉ nhục Đế Tôn, mặc kệ năm đó có phải là quân phản bội hay không, đối phương dám nói năng thiếu lễ độ với Chí Tôn, giờ cũng đã là phản loạn!”

Bát sư trưởng không khách khí nói: “Ngươi bây giờ đổi đại đạo, đổi nhục thân, gia nhập phe Lý Hạo, những gì ngươi nói không còn đáng tin!”

Vương Dã biến sắc, có chút khó coi: “Bát sư trưởng, không thể nói năng lung tung! Vả lại… ta hoài nghi, giờ bên trong Chiến Thiên Thành cũng có quân cờ của đối phương…”

“Ngươi đang nói ta sao?”

Bát sư trưởng cũng không khách khí: “Ta là quân cờ của đối phương, hay ngươi là quân cờ của Lý Hạo, là quân cờ cố ý làm cho bát đại chủ thành nội chiến! Ta chỉ là đưa ra nghi ngờ hợp lý, ngươi liền dội gáo nước bẩn lên người ta?”

Một bên, Trương Lượng ho nhẹ một tiếng, nói khẽ: “Ta cảm thấy… Vương Thự Trưởng không cần thiết phải lừa gạt chúng ta, huống chi con người của Lý Hạo … ta cảm thấy, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cố ý đối nghịch với Tân Võ của chúng ta, hắn không phải loại người này.”

Lời này vừa nói ra, bát sư trưởng lập tức liếc y.

Trương Lượng cười cười, cũng không nói nữa.

Cửu Sư Trưởng mãi không lên tiếng, trầm mặc một hồi nói: “Vậy hôm nay Lý Hạo và ngươi đến đây, có cách nghĩ gì?”