Tinh thần lực Hàn Giang trực tiếp bị phá hủy, đến giờ khắc này, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ta bị Tinh Không kiếm tự bạo giết chết!
Tinh Không kiếm phá hủy tất cả mọi thứ, ngay cả Viên Thạc và Trịnh Công cách đó không xa cũng bị dư ba cường đại đánh nát, hai người này chiến đấu cách rất gần, trong nháy mắt, bốn người ở đây đều đồng thời nhận lấy công kích vô cùng mãnh liệt!
Lý Hạo còn tốt, hắn trốn sau tinh thần lực của đối phương, mãi cho đến khi tinh thần lực của Hàn Giang bị phá hủy hoàn toàn, mới đến phiên Lý Hạo.
Lực nổ mạnh mẽ, như muốn phá hủy đầu hắn!
Lý Hạo ra sức giãy dụa, hắn không cam lòng chết như vậy!
Hắn muốn xé rách hư không, trốn vào Hạo Tinh Giới, tránh né tử vong, nhưng lực lượng còn sót lại trong đầu quá ít, khó có thể lần nữa phá vỡ hư không trốn vào trong Hạo Tinh Giới.
Ngay lúc này, một quyền sáo màu vàng bay đến.
Ầm ầm!
Quyền sáo bị nổ cho không ngừng rung động, cách đó không xa, sắc mặt Đại Ly Vương lãnh khốc, trong tay không còn quyền sáo, máu không ngừng chảy ra, một quyền đánh chết tươi một kim giáp, máu thịt trên người không ngừng nổ tung, quyền sáo nơi xa trong nháy mắt ảm đạm vô quang.
Lại ngăn trở một kích trí mạng kia!
Đại Ly Vương thấy thế, nở một nụ cười dữ tợn: “Lý Hạo... Ngươi nợ ta một mạng!”
Một khắc kia, y có thể mặc kệ, mặc cho Lý Hạo bị nổ chết, không nổ chết, Lý Hạo giờ phút này cũng chưa chắc đã có lực lượng phản kích Trịnh Công. Y tay cầm quyền sáo, có lẽ còn có cơ hội chạy trốn, hoặc là phản kích.
Nhưng trong nháy mắt cuối cùng, y vẫn lựa chọn tung ra quyền sáo, cho dù sau lần ngăn cản này, quyền sáo sẽ lâm vào tĩnh mịch.
Giống như Thủy Vân thái hậu, trong nháy mắt đó cũng không chút do dự truyền tống bội kiếm Nhân Hoàng Hậu cho Lý Hạo.
Nếu đã tới rồi, nếu cùng nhau tác chiến, nếu đã đến nước này... Vậy thì liều một lần!
Đầu người của Lý Hạo kịch liệt thở dốc, phía dưới, cơ thể đang từ từ phục hồi.
Trước mặt, bội kiếm của Nhân Hoàng Hậu, còn có quyền sáo của Bá Thiên Đế, toàn bộ rơi xuống, ảm đạm vô quang.
Mà Tinh Không kiếm...đã làm bạn với hắn đến hôm nay, lại biến mất không thấy đâu.
Tất nhiên, Hàn Giang cũng biến mất!
Vị Thánh Nhân cường đại này cũng chỉ là Thánh Nhân sơ giai, nhưng vì giết gã, Lý Hạo phải trả giá quả thực vượt quá quá nhiều so với giết Địa Diệu, ngày đó, cho dù không có Trương An, Lý Hạo cũng có thể đánh chết Địa Diệu.
Nhưng lần này... Nếu không có Đại Ly Vương và Thủy Vân thái hậu trợ giúp, hắn không giết được đối phương, thậm chí tự bạo Tinh Không kiếm cũng chỉ là đồng quy vu tận!
Đây mới là chiến lực chân chính của cường giả Tân Võ.
Tinh thần lực của Hàn Giang bị mài mòn, nhưng đại đạo bản nguyên vẫn tồn tại như trước, giờ khắc này, trong hư không truyền đến thanh âm của Hàn Giang: “Chúng ta...còn sẽ trở về!”
Đại đạo còn tại!
Bọn hắn còn hy vọng phục sinh.
Sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy!
......
Cách đó không xa.
Viên Thạc, Trịnh Công đều đang hộc máu. Sắc mặt Trịnh Công vô cùng khó coi, Viên Thạc cơ hồ đã vỡ vụn, giờ phút này, chỉ còn lại một đống hài cốt bị tổn hại sắp nát.
Mà Trịnh Công, khuôn mặt khó coi, đột nhiên biến mất, lộ ra một nụ cười.
Hàn Giang chết rồi, cây đào chết...
Đã chết hai Thánh Nhân!
Nhưng mà... Lý Hạo đã hoàn toàn phế bỏ, Viên Thạc hoàn toàn phế bỏ, quyền sáo Bá Thiên Đế của Đại Ly Vương bị phế đi, bội kiếm Nhân Vương Hậu của Thủy Vân thái hậu đã phế đi, nhiều vị hậu duệ Đế Tôn triệt để lâm vào tịch mịch, Thành Chủ ấn của Vương Dã căn bản vô dụng....
Tất cả những con bài tẩy của đối phương, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bị phế bỏ!
Giờ khắc này, gã chính là tồn tại vô địch!
Mà tuy rằng bị thương nhưng cũng không nặng như vậy, Viên Thạc dù có điên cuồng... Cũng không đến mức có thể giết Thánh Nhân....
“Thật tuyệt!”
Trịnh Công bỗng nhiên nở nụ cười, nói một câu.
Thật tuyệt!
Với chiến lực như vậy, lấy sự điên cuồng cùng với tất cả các thần binh cường đại làm đại giới, để giết hai Thánh Nhân.
Phía trước, Viên Thạc dường như đã chết.
Xương trắng gần như đã nghiền nát, chồng chất lại với nhau, không ai nghĩ được đây là người sống.
Bốn phương tám hướng, chiến đấu vẫn tiếp tục.
Trong thành, quân đội tới.
Thời điểm này, trận tập kích của Ngân Nguyệt như thể kết thúc với thất bại.
Tuy rằng giết rất nhiều kim giáp cùng ngân giáp, nhưng cũng đã chết rất nhiều võ sư Ngân Nguyệt.
Đại Ly Vương và Thủy Vân thái hậu, mỗi người giết đối thủ, cũng là cả người đẫm máu, thân thể tàn phá, sắc mặt hai người đều rất bình tĩnh, trận chiến này đã nằm ngoài dự liệu.
Đối với kết quả như vậy, dường như không có gì không hài lòng.
Đáng tiếc duy nhất là, trong thành lại có ba vị Thánh Nhân!
Cho dù thiếu một vị... Cho dù có hai vị... Họ có thể giành chiến thắng!
Tuy nhiên, lại có ba vị.
Giờ phút này, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có người cười cười, thì thầm mắng một câu, ví dụ như Càn Vô Lượng mắng một câu, không biết mắng ai, có lẽ... Là Lý Hạo.
Nếu là ngày đó quyết định tấn công chủ thành Hồng gia, bọn họ tất thắng!
Hồng gia không phải thành phản nghịch, trong thành có lẽ chỉ có một vị Thánh Nhân, có lẽ còn chưa hoàn toàn hồi phục, giết chết đối phương rất dễ, thậm chí có thể toàn thắng, Lý Hạo nhất định phải lựa chọn đánh cổ thành Trịnh gia!
Ba vị Thánh Nhân trong trạng thái toàn thịnh, đánh lén, cũng chỉ giết được một vị.
Có thể bất bại sao?
Càn Vô Lượng thậm chí còn nghĩ, cho dù đi tấn công Chiến Thiên Thành... Có lẽ cũng có thể giành chiến thắng!
Cơ hội rất lớn!
Đoạt được Chiến Thiên Thành... Có lẽ cũng sẽ có kết quả khác.
Lý đô đốc a, thời khắc cuối cùng, liều chết đánh một trận, còn phải nói đạo nghĩa gì nữa... Chết rồi, đạo nghĩa gì cũng đều mất.
Còn sống, mới giảng được đạo nghĩa, không phải sao?
Nhìn dã vọng của chính mình, tất cả mong đợi của chính mình, dường như tan thành mây khói rồi.