Thành Vô Biên, bên cạnh cây đào.
Tinh Không Kiếm sáng le lói.
Giữa thiên địa, bỗng nhiên nứt ra một cái khe, Cây Đào và Kim Giáp còn đang bị Tinh Không Kiếm hấp dẫn sự chú ý, Kim Giáp còn chưa hồi thần, thậm chí chỉ để tâm nhìn Tinh Không Kiếm, không có chú ý đến vết nứt.
Nhưng Cây Đào dù sao cũng là Thánh Nhân.
Trong nháy mắt bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nguy cơ.
Hư ảnh biến sắc, đột nhiên biến mất, lòng tham lam trong nháy mắt không còn thấy gì nữa.
Nhưng đã quá trễ.
Thật sự là không có khôi phục cũng tốt, ngụy trang như không có khôi phục cũng được, bản thể của Cây Đào quá lớn, khoảng cách quá gần quá gần, vết nứt đã mở ra ngay trên bản tôn của Cây Đào, khoảng cách thậm chí chưa đến ba mét.
Gần như thế, đối với cường giả mà nói, coi như là không có khoảng cách.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ, truyền vang bên tai của mọi người.
Giờ khắc này, Kim Giáp phảng phất thấy được mãnh hổ gào thét, thấy được sông núi trấn áp, giống như thấy được thiên địa phá toái, thấy được… Kiếm Tôn!
Tinh Không Kiếm vốn dĩ còn đang lấp lóe, trong nháy mắt đã rơi vào tay của một người.
Người kia vô cùng trẻ tuổi, rõ ràng không phải Kiếm Tôn, nhưng giờ khắc này, hình như cũng hóa thân thành kiếm, cùng Tinh Không Kiếm một thể, một kiếm đâm ra, chân tướng hiện ra!
Trường Sinh kiếm!
Kim Giáp có chút hoảng hốt, Kiếm Tôn…
Ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất, bên cạnh, trên thân cây đào to lớn kia, bộc phát ra kim quang óng ánh, giống như là thân thể bất bại của Bất Hủ, kim quang bắn khắp thiên địa, trong nháy mắt, khí tức đã tăng vọt.
Chỉ là… dường như đã quá trễ.
- Răng rắc!
Một tiếng vỡ nát rất nhỏ vang lên, loài người nhỏ bé kia cầm trong tay một thanh tiểu kiếm, tiểu kiếm đâm vào trong thân cây đại thụ vô cùng to lớn, một kiếm này mang theo tất sát chi ý, thậm chí không cần Lý Hạo phán đoán, chờ đợi hay nắm bắt chiến cơ.
Đối phương đã ở bên cạnh mình!
Một kiếm xuyên qua đại thụ!
Răng rắc, đại thụ trong nháy mắt bị đâm xuyên, từng đạo kiếm khí, bộc phát trong cơ thể đại thụ, phá hủy tất cả, chém cùng giết tuyệt, đoạn tuyệt sinh cơ, trái tim sinh mệnh cực lớn giống như một căn phòng thủy tinh, trong chớp mắt đã bị vạn đạo kiếm khí phá vỡ!
Trong chớp mắt này, bản tôn của cây đào điên cuồng bạo động, kêu thảm vang vọng đất trời.
“Khốn nạn!”
Cả đời đánh bắt nhạn, hôm nay rốt cục cũng bị mổ cho mù mắt.
Lý Hạo nói đúng, quá nhiều năm không xuất thủ, cho dù Cây Đào là Thánh Nhân, cũng cảm giác được một chút, nhưng giờ đã không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên thảm thiết, tiếng hét cực lớn truyền ra.
Trái tim sinh mệnh, trong nháy mắt vỡ nát.
Vô số nước suối sinh mệnh từ trong thân cây to lớn tuôn ra, trong nháy mắt thậm chí nhấn chìm Càn Vô Lượng ở trước mặt, quá nhiều quá nhiều, một gốc cây Thánh Nhân còn sống, qua vô số năm tháng, rốt cục đã tích lũy được bao nhiêu nước suối sinh mệnh?
Mà cái này… dường như cũng đang nói rõ, cây này, có thể vẫn luôn ở trong trạng thái tỉnh táo.
Chỉ là giả trang rất suy yếu mà thôi.
Đối với yêu thực, thì trái tim sinh mệnh mới là nguồn suối lực lượng của bản thể, tiếp theo là tinh thần lực, cuối cùng là đại đạo bản nguyên, nhưng hôm nay trong lúc cắt đứt bản nguyên đại đạo, chỉ cần nhục thân vỡ nát, tinh thần hủy diệt, vậy sẽ đại diện cho cái chết, vô lực xoay chuyển cục diện!
Bản tôn của Cây Đào cực kỳ cường hãn, thế mà bị Lý Hạo dùng một chiêu chém nát!
Lập tức trong hư không, hiện ra một đạo hư ảnh, già nua, phẫn nộ, điên cuồng!
Đó chính là tinh thần lực của Cây Đào!
Nó tuyệt đối không ngờ mình lại bị người ta đánh lén ở ngay trong chủ thành, đây gần như là việc không thể nào, huống chi, đây còn là chưa bắt đầu lần thứ hai khôi phục, giữa thiên địa, thời đại này cũng không thể dung nạp được Thánh Nhân.
Hôm nay, nó lại bị người ta một kiếm chém nát nhục thân.
Hư ảnh hiển hiện, hóa thành bóng người, Cây Đào già nua có chút điên cuồng, tinh thần lực cường hãn, trong giây lát quét sạch thiên địa, nó là Thánh Nhân, cho dù nhục thân phá toái nó vẫn là Thánh Nhân!
Nhục thân ngụy trang hơi suy yếu, nhưng tinh thần lực… tuyệt đối không hề suy yếu, song dưới một kiếm, cũng đã bị xé rách rất nhiều.
Mà vào lúc này, Lý Hạo với sắc mặt trắng bệch, lại không chút chần chờ.
Bỗng nhiên, nhiều đạo mạch trong cơ thể vỡ nát ra.
Không còn là khai khiếu, mà là trực tiếp đứt đoạn đạo mạch, xuyên qua trời đất, nhục thân bành trướng, một cỗ năng lượng cường hãn trong nháy mắt lại hiện ra, Lý Hạo cầm trong tay Tinh Không Kiếm, lập tức đạt đến đỉnh phong, thậm chí siêu việt lúc nãy.
“Chém!”
Một kiếm chém ra, hư ảnh của Cây Đào giật mình, vốn dĩ tưởng rằng người này đã đến cực hạn, nào biết còn có thể tung ra kiếm thứ hai, xoay người muốn chạy trốn, nó lập tức bừng tỉnh trong cơn tức giận, hơi sợ hãi!
Quá nhiều năm an nhàn, khiến nó giờ phút này rất e sợ tử vong.
Cho dù có nhanh hơn, nhưng làm sao nhanh hơn một kiếm này?
- Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên truyền ra, răng rắc, hư không giống như hóa thành lưu ly, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa bao gồm cả hư ảnh kia bị một kiếm này phá toái, vỡ nát!
Kiếm thứ hai này không thể tưởng tượng nổi!