Hơn nữa, y còn khôi phục Thánh Nhân, không phải cái loại này phiên bản không trọn vẹn, dù cho đã tiêu hao không nhỏ, đó cũng là Thánh Nhân.
Dựa theo phân chia của những người vừa rồi, không có chiến lực Nhật Nguyệt cửu trọng, y đều không thèm để ý.
Lý Hạo mặc dù mạnh hơn những người đó. . . nhưng trong mắt y, vẫn là rác rưởi.
Hắn muốn cùng mình luận bàn?
Địa Diệu bật cười!
Đương nhiên, y biết, thật muốn giết Lý Hạo, Trương An nhất định sẽ ra tay, nhưng. . . vì sao phải giết Lý Hạo chứ?
Lý Hạo tự mình đưa tới cửa, hơn nữa, trước đó y còn cảm thấy, muốn xâm nhiễm Lý Hạo rất phiền phức, bởi vì Trương An ở nơi này, nhưng. . . nếu như bản thân Lý Hạo và y luận bàn, cơ hội không phải đến sao?
"Đô đốc. . . nói đùa."
Lý Hạo nghiêm túc nói: “Không phải, ta nghiêm túc! Ta muốn biết một chút về lực lượng Thánh Nhân, bởi vì ta muốn đánh chủ thành, đối phương tất nhiên có Thánh Nhân, loại người tốt như tiền bối, không thấy nhiều, ta muốn luận bàn cùng tiền bối, biết thêm về sức mạnh to lớn của Thánh Nhân!"
Địa Diệu giờ mới biết, đối phương thực sự nói nghiêm túc.
Y nở nụ cười: “Luận bàn. . . cũng được!"
Nói xong, nhìn thoáng qua Trương An, khẽ cười nói: “Trương trưởng phòng, nếu không cẩn thận thương tổn tới Lý đô đốc. . . trưởng phòng sẽ không để tâm chứ?"
Trương An khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo hít sâu một hơi: “Đương nhiên sẽ không nhúng tay, Trương tiền bối chỉ phụ trách một điểm. . . nếu như ta sắp chết, kéo ta từ trong tay của Địa Diệu tiền bối ra ngoài là được. . . Trừ cái đó ra, phát sinh bất cứ chuyện gì, Trương tiền bối đều không cần ra tay!"
Trương An muốn nói lại thôi.
Lúc này đây, thật sự có chút không nhịn được, những người khác bị đoạt xá rồi cũng không sao, Lý Hạo chính là hạch tâm của cả đô đốc phủ, hắn. . .
"Tiền bối, mời!"
Lý Hạo cũng không đợi Trương An mở miệng, phi thân ra.
Trương An hít thật sâu, không nói gì thêm, Lý Hạo không phải người ngu, hắn hẳn là hiểu, e rằng. . . có biện pháp đối phó.
Mà sau một khắc, Lý Hạo xuất kiếm!
Một kiếm này, so với hư ảnh Kiếm Tôn xuất kiếm trong hư không, không hề khác biệt!
Trên người, mơ hồ sáng lên từng cái khiếu huyệt.
Từng viên thần văn hội tụ, một kiếm trong nháy mắt tuôn ra, cũng rất cường hãn!
Địa Diệu vốn cũng không mấy để ý, nhưng lúc này, có hơi nghiêm túc: “Kiếm Tôn truyền thừa. . . cũng không phải thông thường, Lý đô đốc quả thật có thiên phú dị bẩm!"
Dứt lời, y cũng không dùng binh khí gì, chỉ biến mất trong nháy mắt.
Lý Hạo đâm kiếm ra, trên không nghiền nát, Địa Diệu cũng đã hiện lên phía sau hắn.
Lý Hạo xoay người đấm lại, Địa Diệu cũng lại biến mất.
Huy kiếm trở về trảm, phá nát hư không, Địa Diệu cũng vô tung vô ảnh, giọng nói vang lên: “Đô đốc có thực lực rất mạnh, đối phó một ít Bất Hủ trung hậu kỳ hiện nay, hẳn là không có gì khó, thế nhưng. . . Bất Hủ đỉnh phong, đô đốc có lẽ cũng có chút khó chịu."
Đây chính là chiến lực chân thực ccủa Lý Hạo.
Y chưa nói Thánh Nhân, chênh lệch còn rất lớn.
Lý Hạo không nói lời nào, bỗng nhiên, huyết khí dâng lên, sau một khắc, thần văn chữ Đạo từ trong cơ thể Trương An bay ra, tiếp đó, Lý Hạo gầm nhẹ, mạnh mẽ mở ra vài khiếu Huyệt, chiến lực trong nháy mắt bạo phát.
Lại chém kiếm ra, nghiền nát hư không.
Một con mãnh hổ, dường như đang cắn người!
- Oanh!
Lúc này, Địa Diệu cũng xuất thủ, đánh ra một quyền, lao thẳng đến phía sau lưng Lý Hạo, sau một quyền này, Lý Hạo hóa thân viên hầu, muốn né tránh, lại không thể tránh, rầm một tiếng, đã bị đập trúng.
Phía sau lưng trong nháy mắt nứt ra, máu bắn ra.
Một lực lượng, từ phía sau lưng thẩm thấu vào trong, sau đó biến mất.
Xa xa, Trương An hơi biến sắc.
Lý Hạo lảo đảo, miệng phun máu, quay đầu, có chút kinh hãi: “Thật nhanh!"
Đây chính là tốc độ của Thánh Nhân sao?
Đến tầng thứ này của bọn họ, tốc độ. . . gần như đều đến cực hạn rồi, đều đến tầng thứ xé rách không gian.
Địa Diệu khẽ cười nói: “Không phải nhanh. . . là tốc độ phản ứng, Thế của ngươi rất mạnh, nhưng cũng rất yếu, đối với Thánh Nhân mà nói. . . tương đương với tinh thần lực ngưng trệ, phản ứng của ngươi, theo không kịp ta. . ."
Y cứ như lão sư, hòa ái dễ gần, nhiệt tình chỉ điểm: “Muốn đối phó Thánh Nhân, tối thiểu làm được một điểm, đuổi kịp phản ứng của ta!"
Nói xong, trong nháy mắt biến mất, rồi lại đánh tới một quyền.
Lý Hạo cũng trong nháy mắt biến mất, trong nháy mắt kiếm quang lóe ra, liên tiếp chém ra vô số kiếm quang, kiếm quang cực kỳ cường hãn, lại không thể chém trúng đối phương một lần.
- Phanh!
Lại một tiếng vang thật lớn, ngực Lý Hạo xuất hiện một dấu quyền, một màu đỏ lóe lên rồi biến mất, Lý Hạo thổ huyết, có chút căng thẳng: “Ta theo không kịp. . ."
"Không sao, lặp lại nhiều lần, vẫn có hy vọng đuổi kịp."
Địa Diệu cười nói: “Lực công kích của ngươi, thực ra không tệ, bổn nguyên đại đạo biến mất, giữa Thánh Nhân cùng Bất Hủ, chênh lệch không lớn lắm, lặp lại thêm mấy lần là ổn thôi."
Dứt lời, lại ra tay.
Lúc này đây, dấu quyền vô số.