Chỉ là là cường giả kim thân đã mấy năm, chiến lực vẫn luôn là đỉnh phong, bây giờ há có thể thực sự không thèm để ý?
Ban đầu mình thấy bọn Lý Hạo nhỏ yếu cỡ nào.
Ngân Nguyệt tứ thủ, ngoại trừ lão Triệu, những người khác đều không thể sánh bằng lão.
Khi lão đang nghĩ về những chuyện này, Lý Hạo bỗng nhiên truyền âm nói: “Chu thự trưởng, lúc này đây, nếu có thể đánh hạ cổ thành, các ngươi liền phát đạt!"
Chu thự trưởng khẽ xao động.
Lý Hạo tươi cười xán lạn, truyền âm nói: “Cổ thành có nhiều cường giả, nhiều yêu thực, vật chất Bất Diệt cũng nhiều. . . một khi đánh hạ cổ thành, đến khi đó, Chu thự trưởng e rằng trong nháy mắt có thể bước vào tầng thứ Bất Hủ, trở thành Nhật Nguyệt tứ trọng thậm chí tồn tại tầng thứ cao hơn!"
Chu thự trưởng thật sự xao động, nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo người này, có khi quan sát cực kỳ sắc sảo, vô cùng lợi hại.
Mình chỉ vừa nghĩ, hắn đã đoán được tâm tư của mình.
"Vậy thì xin chờ tin vui của đô đốc!"
Lý Hạo nở nụ cười, gật đầu, không nói thêm nữa.
. . .
Lúc này đây, lại đợi thêm nhiều giờ nữa, đến khi chân trời cũng bắt đầu hiện lên ánh sáng, mọi người lục tục đi ra, đều rất hưng phấn, đều rất kích động.
Lúc này, Khổng Khiết hưng phấn nhất, có chút không áp chế được, có chút cuồng nhiệt: “Ta. . . ta lại là người duy nhất mở ra 6 đạo mạch, khai mạch 16 cái, ta. . . Nhật Nguyệt tam trọng rồi!"
Trời ơi!
Quả thực không thể tin được!
10 người, ngoại trừ Triệu thự trưởng bước vào tứ trọng, chín người khác, quả nhiên như Lý Hạo đoán, cũng chỉ là Nhật Nguyệt tam trọng, từ 16 mạch đến 18 mạch không đồng đều.
Lập tức, xuất hiện 1 vị tứ trọng, 9 vị tam trọng.
Trạng thái biến hóa của Khổng Khiết rất rõ ràng, lúc này trạng thái có chút cuồng nhiệt, có chút hưng phấn, thậm chí là phấn khởi.
Thời gian qua, áp lực của lão cũng rất lớn.
Hiện tại, đột nhiên buông lỏng, thậm chí có tâm tình nói giỡn với Lý Hạo: “Hiện tại, tên Nam Quyền kia còn dám cằn nhằn ta, ta chỉ dùng một quyền là đấm chết hắn!"
Lão cười lớn: “Nhật Nguyệt tam trọng!"
Lý Hạo cũng cười cười, nhìn nhìn mọi người, những người này cũng không có cái tình trạng tẩu hỏa nhập ma, hoặc là bị người khống chế đờ đẫn, mà là có biểu hiện không khác mấy ngày xưa c, chỉ là càng đầy sức sống hơn.
Hắn ngầm hiểu rõ, cười cười, nói: "Cẩn thận một chút, có lẽ sẽ có một chút di chứng. . ."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Vương thự trưởng: “Vương thự trưởng, các ngươi trước chờ ta ở đây. . ."
Nói xong, do dự một chút, vẫn truyền âm Vương thự trưởng nói: “Mặc kệ xuất hiện biến hóa gì, trước không cần lo lắng, một khi xuất hiện biến cố, ngươi mang Chu thự trưởng rời đi là được."
Dứt lời, nhìn về phía Trương An: “Tiền bối. . . chúng ta vào gặp vị này."
Trương An gật đầu, còn chưa lên tiếng, Lý Hạo lại nói: “Tiền bối, ngươi áp trận cho ta là được, không cần ra tay."
"Cái gì?"
Trương An sửng sốt!
Áp trận?
Đây chính là Thánh Nhân, Thánh Nhân hoàn chỉnh thể, ngươi không có chiến lực Nhật Nguyệt thất trọng, thậm chí cửu trọng, gặp phải đối phương, chắc chắn phải chết!
Đây là dựa trên việc đối phương chỉ là Thánh Nhân sơ cấp.
Ngươi. . . thật gan lớn, thật cuồng vọng!
Lý Hạo cười nói: “Chỉ luận bàn một chút. . . yên tâm đi, ta có cân nhắc."
"Lý Hạo. . ."
"Tiền bối, cùng nhau đi."
Trương An nhíu mày, không nói gì thêm.
. . .
Trong di tích của trấn Ngọc Sơn.
Lúc Lý Hạo bước vào, lúc này khí tức của Địa Diệu có chút hỗn loạn, cười cười: “Chào Lý đô đốc!"
Dứt lời, nhìn về phía Trương An, mơ hồ có chút kiêng kỵ, rất nhanh hóa thành nụ cười: “Địa Diệu bái kiến Trương trưởng phòng!"
Trương An nhìn về phía y, khẽ nhíu mày: “Ngươi không phải người của tám đại chủ thành?"
Địa Diệu nhẹ giọng cười nói: “Không phải, chỉ là một tên tán tu mà thôi."
Nói xong lại nói: “Trưởng phòng ngồi ở vị trí cao, cũng không biết ta, năm xưa, ta chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. . ."
"Tiểu nhân vật tầng thứ Thánh Nhân?"
Trương An lạnh lùng nói: “Dù là chủ thế giới, Thánh Nhân cũng không phải tiểu nhân vật, ngươi quá khiêm nhường!"
Mà giờ khắc này, Lý Hạo mở miệng, nụ cười xán lạn: “Đa tạ tiền bối trợ giúp, lại giúp mọi người mở ra rất nhiều đạo mạch, dựa theo ước định trước đó, ta thiếu tiền bối mấy trăm triệu Thần Năng Thạch, mấy vạn giọt nước suối sinh mệnh rồi."
"Không vội, nếu như đô đốc đang kẹt tiền, chậm một chút, cũng không sao cả. . ."
Địa Diệu có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện.
Lý Hạo cũng cười nói: “Vậy không được! Nếu nợ tiền, vậy khẳng định phải trả, Lý Hạo ta, từ trước đến nay chưa từng quỵt nợ, thế nhưng. . . cũng có một yêu cầu nho nhỏ, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không?"
"Đô đốc mời nói."
Trong tay của Lý Hạo hiện lên một thanh kiếm, hắn cười nói: “Con người ta ấy, rất thích khiêu chiến các cường giả, nếu như Địa Diệu tiền bối chấp nhận luận bàn cùng ta một phen, chiến xong, ta tự nhiên sẽ giao Thần Năng Thạch cùng nước suối sinh mệnh còn thiếu cho tiền bối."
Địa Diệu nhìn hắn, có chút ngạc nhiên, y lại nhìn sang Trương An, thấy Trương An ngầm cho phép, trong nháy mắt có chút thất thần, thậm chí có chút buồn cười.
Lý Hạo. . . có phải cảm thấy mình vô địch thiên hạ hay không?
Y là ai chứ?
Y là Thánh Nhân!