TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2036: Nghĩ quá nhiều (8)

Lời này cũng đúng, khí tức đã thay đổi, bản nguyên cũng không còn, khả năng thực sự sẽ không nhận ra.

Cửu Sư Trưởng cũng không nói gì.

Lý Hạo cười cười, nói: “Không cần, hai vị không cần phải như vậy! Ta cũng không hi vọng, dùng Tân Võ để áp bức Tân Võ, bức bách bọn họ làm ra quyết định gì, chỉ là hi vọng bọn họ có thể biểu lộ rõ thái độ mà thôi, nếu như không muốn hòa nhập với ta cũng không có vấn đề gì cả, nhưng tối thiểu ta muốn biết thái độ của bọn họ!”

Nói đến đây, Lý Hạo lại nói: “Những cổ thành khác, đều phải như vậy!”

“Ta có thể sẽ không lưu mãi ở đây, nên xuất binh thì xuất binh, nên đấu tướng thì đấu tướng, ta hi vọng… ai ai cũng có thể trở nên mạnh hơn, có lẽ ta không ngừng mạnh mẽ, cuối cùng có thể một người bình định tất cả…”

Lý Hạo nhìn về phía đám người, nhìn lão sư mình, nhìn bọn người Hồng Nhất Đường, chậm rãi nói: “Nhưng ta càng hi vọng, nếu không có ta… mọi người cũng có thể làm đươc những thứ này! Chư vị tiền bối, không cần phải mất đi phương hướng của bản thân, một khi mất đi bản thân, Hạo Tinh Giới vừa phát hiện không lâu kia, chính là cơ hội của tất cả mọi người! Ta càng không hi vọng… bao nhiêu năm sau, không ai có thể đồng hành cùng ta, vũ trụ quá lớn, bên ngoài có thể sẽ càng đặc sắc hơn!”

Đám người trầm mặc không nói, giờ khắc này, bọn hắn dường như mới hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Lý Hạo.

Lý Hạo… vẫn là Lý Hạo của lúc trước.

Có lẽ có thay đổi, nhưng hắn đối với Nhân Vương gì đó, Nhân Hoàng gì đó, đều không có hứng thú.

Chỉ là giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha mà thôi!

Chỉ là cảm thấy, cái thế đạo này quá hắc ám, hắn hi vọng đốt lên ngọn đuốc thứ nhất mà thôi, có lẽ Đại Ly Vương nếu có thể chinh phạt thiên hạ, đối xử tốt với người trong thiên hạ, hắn thậm chí sẽ đồng ý rời khỏi cuộc chiến.

Là như vậy đúng không?

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ.

Viên Thạc hít sâu rồi nói: “Yên tâm đi, chúng ta đã có tính toán! Thiên hạ này… không chỉ là thiên hạ của ngươi! Đúng như ngươi đã nói, thiên hạ này, cũng là giang hồ, giang hồ của tất cả chúng ta!”

Lý Hạo lộ vẻ tươi cười, nói: “Vẫn là lão sư hiểu ta nhất!

Viên Thạc không nói gì.

Hiểu cái rắm.

Thằng nhóc nhà ngươi càng lúc càng thần bí.

Giờ lão cũng không biết Lý Hạo đang nghĩ gì nữa, có lẽ từ lúc mới bắt đầu Lý Hạo đã không có ý nghĩ muốn xưng vương xưng bá, có lẽ đến giờ, thứ mà thằng nhóc này nhớ mãi không quên, vẫn là báo thù.

“Triệu Thự trưởng sắp xếp một chút vậy, ta hi vọng nhanh chóng có thể nhìn thấy người của chủ thành Triệu gia!”

Lý Hạo cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng rời đi, âm thanh lần nữa truyền vang: “Giúp ta theo dõi ba đại tổ chức, nhìn xem phản ứng của Đại Ly, nếu như Đại Ly đánh trả ba đại tổ chức, nói với Đại Ly Vương, Ánh Hồng Nguyệt là của ta!”

Đám người không nói gì.

Ánh Hồng Nguyệt chạy quá nhanh, luôn muốn tránh né Lý Hạo, cũng không biết là mạng lớn, hay là có dự tính gì khác.

Chỉ là mọi người đều biết, Lý Hạo không giết Ánh Hồng Nguyệt, bây giờ lại thản nhiên, tất cả đều là giả dối.

Từ lúc mới bắt đầu, mục tiêu của hắn chính là giết Ánh Hồng Nguyệt.

Viên Thạc thở hắt ra, chậm rãi nói: “Mọi người cũng đừng chỉ quan tâm thiên hạ… thiên hạ là của tất cả mọi người chúng ta, Ánh Hồng Nguyệt kia là tâm ma lớn nhất của hắn, không làm thịt được Ánh Hồng Nguyệt, hắn sẽ không qua được ải này, ta lo lắng hắn càng mạnh càng dễ xảy ra việc lớn!”

Đám người gật đầu, cũng không nhiều lời.

Những ngày qua, Lý Hạo rất ít nhắc đến chuyện báo thù, nhưng hôm nay lần nữa đề cập Ánh Hồng Nguyệt, hiển nhiên Lý Hạo cảm thấy thời cơ đã lớn, thực lực đã đủ, hắn có chút xao động bất an.

Thậm chí giờ không động đến Đại Ly Vương, không trực tiếp lựa chọn tru sát cường giả Đại Ly, có lẽ vì không muốn rút dây động rừng, không để cho Ánh Hồng Nguyệt có cơ hội chạy thoát lần nữa.

Có lẽ, kế hoạch luyện binh của Lý Hạo chỉ là thuận tiện mà thôi.

Gia hỏa này, chính là không hi vọng Đại Ly tổn thất quá mức thảm trọng, cho Ánh Hồng Nguyệt cơ hội lớn mạnh lần nữa.

Đương nhiên, những suy đoán này cũng là mọi người thầm nghĩ, không ai dám nói ra miệng.

Luyện binh đó là thiên hạ đại sự.

Nếu như đơn thuần vì muốn hạn chế Ánh Hồng Nguyệt, sẽ khiến mọi người cảm thấy tầm nhìn của Lý Hạo quá nhỏ, nếu đã như vậy… vậy cứ coi như luyện binh là được!

Giờ khắc này, tất cả mọi người rất ăn ý.

Cùng lúc đó.

Bên trong Đại Ly.

Ánh Hồng Nguyệt nhìn về phía nam ở nơi xa, tầm nhìn dường như vượt qua Thương Sơn, hồi lâu, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Lý Hạo càng lúc càng mạnh, ta có chút dự cảm, dự cảm không tốt!”

Mấy người bên cạnh nhìn gã, có chút nghi hoặc, có chút cổ quái, có chút muốn cười: “Ngươi sợ sao?”

Ánh Hồng Nguyệt bình tĩnh nói: “Không phải sợ… chỉ là… ta có thể đã nghĩ sai một chuyện.”

“Cái gì?”

Đám người nghi hoặc, nghĩ sai gì chứ?

Ánh Hồng Nguyệt bình tĩnh nói: “Lý Hạo… làm tất cả những thứ này, có lẽ… chỉ là vì chuẩn bị tất cả mọi thứ ở phía sau để có thể tru sát ta, hắn trong vô hình, đã dồn ta đến phía bắc của Thương Sơn…”

Đám người có chút cổ quái, phía bắc Thương Sơn, là chính ngươi đã lựa chọn đến đây, có liên quan gì đến Lý Hạo kia chứ?

Trước đó, Lý Hạo cũng đã không quá nhắm vào ba đại tổ chức.

Người ta đánh Cửu Ti, đánh Hoàng Thất, đánh thành siêu năng, đánh Đại Ly, đánh tất cả mọi người… cũng chẳng thèm quản ngươi, ngươi nhất định muốn dát vàng lên mặt mình hay sao?

Theo ý tứ trong lời nói của Ánh Hồng Nguyệt, dường như Lý Hạo giành thiên hạ, chỉ là vì khiến lão không chổ ẩn thân mà thôi!

Có chút buồn cười!

Giờ bọn người Diêm La cũng không ai mở miệng, tự hù dọa mình thôi, chẳng lẽ Ánh Hồng Nguyệt bị Lý Hạo dọa đến ngốc rồi?

Mà Ánh Hồng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là lần nữa nhìn thoáng qua phương nam, lão cũng không có chứng cứ, chỉ là cảm giác mà thôi, Lý Hạo… thôn tính thiên hạ, từng chút một xua đuổi ba đại tổ chức từ Trung bộ đến phương bắc, lại từ phương bắc xua đuổi đến Đại Ly.

Tuy rằng mỗi một lần, đều là lựa chọn của bọn họ, nhưng hôm nay, đột nhiên có chút suy nghĩ, có lẽ… không phải là lựa chọn của mình đâu?

Mỗi một lần, đều có cảm giác bị ép, rất bất đắc dĩ.

Giống như chó nhà có tang, trốn rồi lại trốn!

“Hi vọng… chỉ là ảo giác!”

Lão thầm nghĩ, có lẽ chỉ là mình nghĩ nhiều thôi, nếu thực sự là vậy, sẽ khiến người ta lạnh thấu tim, làm sao Lý Hạo có thể mưu mô đáng sợ như vậy?