Nếu bây giờ mà ra tay, thì thời gian chưa đến lúc thích hợp, ví như mấy người Bắc Quyền hay Bá Đao đều chưa thấy bóng dáng, ngược lại là bọn chúng có biết Viên Thạc đã đến, không chỉ Viên Thạc, Hoàng Vũ cũng đến, bọn chúng đều nhận được tin tức.
Thế nhưng, còn chưa đủ.
Những người như Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm đã đến hay chưa?
Thiên Kiếm thì sao?
Cứ coi như những người khác chưa đến, Thiên Kiếm ở gần đây, có thể lão sẽ đến.
“Vậy sẽ tạo thành sự rung chuyển không nhỏ a…”
Có người thấp giọng nói một câu, giờ phút này, Lý Hạo đang tuyên đọc tội trạng của những người này, âm thanh rất lớn, mà trong thành khắp nơi đều là thiết bị phát hình, khắp thành đều đang lắng nghe.
Có người lại cười: “Vậy thì đã sao nào? Cứ xem như đó là thật...nhưng cuối cùng, bọn chúng vẫn cứ vô tội, từ nay về sau, những người này cũng không dám tiếp tục phản kháng!”
Điều quan trọng nhất, vẫn là đánh giết Lý Hạo.
Chỉ cần giết hết bọn hắn, thì tất cả những kẻ phản kháng sẽ tuyệt đối không dám xuất hiện nữa.
Cũng có người cau mày nói: “Bọn tiểu bối này, mấy năm nay phạm vào nhiều tội ác như vậy rồi sao? Có vài tên, lão phu cũng quen biết, bình thường cũng rất ngoan ngoãn, sao lại phạm vào những tội như vậy?”
Dù sao cũng có vài võ sư lão bối chuyển hóa thành siêu năng, trước giờ một mực bế quan, giờ phút này nghe thấy những điều này, mơ hồ cũng có chút không thoải mái.
“Đúng là bọn họ có làm hơi quá… sau chuyện này cũng nên trừng trị một chút, bí mật xử quyết vài tên, chấn nhiếp những người khác một chút là được rồi.”
Có người khẽ gật đầu, nhưng vẫn như cũ không đồng ý Lý Hạo công khai xử quyết như vậy.
Nếu Lý Hạo thật sự muốn bí mật giết chết, bọn họ cũng không muốn bây giờ khai chiến với Ngân Nguyệt.
Công khai và lén lút, là hai khái niệm khác nhau.
Những người này chưa chắc đều nhìn nhận như nhau, hoặc giả cảm thấy những quý tộc này không có vấn đề, nhưng quý tộc và bình dân, cho dù có phạm tội cũng không nên đối đãi như nhau, hay trừng phạt như nhau được, công khai xử quyết, đó là một sự khiêu khích đối với Cửu Ti và hoàng quyền.
Những cường giả bất mãn trước đó, cũng không tiếp tục nói cái gì.
…
Mà Lý Hạo tuyên đọc rất nhanh.
Trong thành, dường như cũng có chút xao động, có người thấp giọng khóc rống lên, đó là những người bị hại, những người bị hại còn sống sót.
Có người lòng đầy căm phẫn, nhưng cũng bất lực.
Có người im lặng cầu nguyện… nhất định phải giết những người đó, trước đó có người chỉ cảm thấy, đây là giết quý tộc, chỉ là sảng khoái, còn vì sao lại cảm thấy sảng khoái thì lại không biết.
Nhưng giờ phút này, ai nấy cũng đều nghiến răng nghiến lợi!
Đúng là một lũ súc sinh!
Đều đáng giết!
Đều đáng chết!
Những súc sinh như vậy, còn ai muốn bảo vệ cho bọn chúng sao?
….
Trên tường thành.
Lý Hạo tuyên đọc thật lâu, xung quanh không một tiếng động, Hoàng Long và đám người Tề Chiêu cũng là cau mày không nói, những cường giả đang ẩn núp kia còn chưa xuất thủ, đại biểu cảm thấy giờ phút này cũng không phải lúc.
Nhưng mấy người nghe những điều này, cũng cảm giác không được tốt cho lắm, giờ khắc này, dường như có cảm giác ngàn vạn ánh mắt đang tập trung vào bọn họ, muốn chém bọn họ thành ngàn vạn mảnh.
Gần một giờ sau, tốc độ Lý Hạo đọc không chậm, lúc này mới đọc xong tư liệu tội trạng của 300 người kia.
Lý Hạo cất cao giọng nói: “Những thứ này chỉ là một góc của băng sơn, thời gian ngắn ngủi không cách nào điều tra rõ hết sự thật, mà 300 người này chỉ là tùy ý tuyển chọn trong số 2642 vị quý tộc mà thôi!”
“Những người còn lại, người có tội sợ cũng không ít hơn 90%”
Lý Hạo thản nhiên nói: “Hôm nay, chỉ là nhóm thứ nhất, về sau còn có nhóm thứ 2, nhóm thứ 3…”
“Những người này hoành hành bá đạo, không xem luật pháp ra gì, giết người như rạ, tội ác không thể tha! Theo luật, toàn bộ đều đáng trảm!”
“Phủ Đô đốc Thiên Tinh, hiện phán quyết như sau… toàn bộ chém đầu thị chúng!”
“Người đâu, chuẩn bị hành hình!”
Ra lệnh một tiếng, 300 Võ Vệ Quân nhao nhao cầm đao bước ra.
“Lý Hạo!”
Hoàng Long khẽ quát một tiếng, “10 giờ hành hình, đây là do ngươi đã nói… nhưng bây giờ mới 9 giờ!”
Còn có người chưa tới!
Mà gã cùng bọn người Tề Chiêu, chính là phụ trách an toàn của những quý tộc ở đây.
Lý Hạo liếc gã một cái, cười cười, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở miệng nói: “Quên mất, còn có một phần phán quyết sách chưa có tuyên phán!”
Hoàng Long giật mình, còn có một phần chưa phán?
Lý Hạo lại lấy ra một kiện văn thư.
“Hoàng Long, phó Bộ Trưởng đời thứ nhất Tuần Dạ Nhân, phó Ti trưởng Tuần Kiểm Ti, Đô đốc bắc phương… tàn sát vô tội, đã tùy ý bắn ra đạn diệt thành, dẫn đến ngàn vạn bình dân lưu lạc khắp nơi không có chỗ ở, hơn trăm vạn dân chúng chết thảm, che chở cho các phương gây tội ác, biết pháp phạm pháp, tội thêm một bậc!”
Lý Hạo thở dài: “Hoàng Long, tội danh của ngươi, ta cũng không muốn đọc tiếp, rất rất nhiều! Ngươi cấu kết ba đại tổ chức tà năng, cấu kết hải tặc, tàn sát vô tội, còn làm dù che cho bọn tội phạm… mấu chốt ở chỗ, ngươi phát động chiến tranh với ba đại tổ chức, kết quả… ngươi không hề đi tiêu diệt ba đại tổ chức, mà lại tùy ý bắn ra đạn diệt thành… tội của ngươi! Chồng chất không cách nào kể hết!”