Tề Cương khẽ nhíu mày: “20 năm trước, đúng là đã có ban pháp điều lệ như vậy, chỉ là siêu năng mới xuất hiện, luật pháp cũng không hoàn thiện, Tuần Dạ Nhân cũng chỉ là tạm thời thay mặt quản lý siêu phàm mà thôi. Bây giờ cũng đã trôi qua 20 năm, thời đại đang biến hóa, luật pháp cũng có cải cách… mấy ngày trước Hình Pháp Ti đã đưa ra đề án pháp luật mới, về sau sẽ không do Tuần Dạ Nhân một mình quản lý siêu phàm nữa…”
“Cửu Ti và Hoàng Thất thông qua rồi hay sao?”
Lý Hạo cứ như vậy nhìn gã: “Nếu như đã thông qua, thì văn thư có con dấu của Cửu Ti và Hoàng Thất đóng ấn đâu?”
“Đương nhiên là có!”
Đối phương lấy ra một phần văn thư, đôi mắt Lý Hạo híp híp, lấy tay chột lấy mà xem xét, một lát sau, thản nhiên nói: “Tuần Kiểm Ti, Tài Chính Ti, và Hoàng Thất không một ai đóng dấu cả.”
“Chỉ cần một nửa đồng ý là được!”
Tề Chiêu không chút hoang mang, đã dám bước ra, đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ.
Tài Chính Ti thì trực tiếp đóng cửa, không quản cũng không hỏi.
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti thì biến đâu không thấy, nghe nói đã bế quan mất rồi.
Hoàng Thất thì vẫn luôn giữ thái độ này, các ngươi ban phát đồ vật, ta không đóng dấu, cứ như vậy mà kéo dài…
Thế nhưng, có 7 con dấu như vậy là đủ rồi, hơn một nửa đã phê duyệt.
Lý Hạo khẽ gật đầu, cười cười: “Được, ta đã biết, nhưng đối với ta cái này là vô dụng.”
“Lý Đô đốc bây giờ cũng không thèm nói pháp luật rồi hay sao?”
Tề Chiêu nở một nụ cười.
Lý Hạo lắc đầu: “Không phải, chỉ là văn kiện này, không hợp quy tắc! Tuần Dạ Nhân là người trong cuộc, lại không biết gì cả…”
“Ta có biết!”
Hoàng Long cất bước đi tới, thản nhiên nói: “Ta có biết việc này, cũng đã đồng ý!”
“Ngươi là cái thá gì?”
Lý Hạo nhìn gã, cười: “Ngươi chỉ là một phó Bộ Trưởng, thực sự cho mình là chính thức sao? Diêu Bộ Trưởng đã đồng ý rồi sao?”
Hoàng Long lạnh lùng nhìn hắn: “Diêu Bộ Trưởng trong người khó chịu, bây giờ đều là do ta quản hạt, có gì không ổn sao?”
“Ngươi có công ấn của Bộ Trưởng sao?”
Hoàng Long nhíu mày, thản nhiên nói: “Lý Hạo, ngươi hung hăng càn quấy cũng vô dụng thôi!”
Lý Hạo bật cười: “Ta và ngươi đang nói pháp luật, ngươi nói ta hung hăng càn quấy. Ta và ngươi đàm luận võ thuật, thì ngươi lại muốn nói pháp luật với ta, vậy ai hung hăng càn quấy, người thiên hạ trong lòng sẽ tự hiểu? Một là ngươi không phải Bộ Trưởng, hai là ngươi không có con dấu của Bộ Trưởng, ngươi chỉ là một tên phó Bộ Trưởng, ở đâu ra tư cách thay thế Tuần Dạ Nhân ra quyết định cơ chứ?”
Cũng lười để ý tới gã, Lý Hạo nhìn lên trời, bên kia dường như có một cái vật phẩm siêu phàm đang thu hình hết tất cả mọi thứ nơi đây, phát lên tất cả màn hình trong thành.
Lý Hạo lộ ra vẻ tươi cười: “Lâm thời mà thay đổi pháp luật, cũng không thể thông hành! Không hợp quá trình, không hợp quy củ! Hay là nói, thất ti cảm thấy, thế gian này, vương triều này, đã không cần luật pháp nữa rồi? Nếu là như vậy, mời xóa bỏ Hình Pháp Ti!”
Một bầu không khí im lặng.
Tề Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Long.
Gia hỏa này, hình như vẫn chưa lấy được văn kiện có đóng dấu của Diêu Tứ, chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy, gia hỏa này thế mà cũng không làm được.
Mà Hoàng Long, trong lòng cũng thầm mắng một tiếng.
Diêu Tứ gần đây cái gì cũng không quản, không tham dự, cho dù có đi tìm lão, thì lão cũng tránh không gặp, nói là không tham dự vào chuyện này, đi đâu tìm Diêu Tứ đóng dấu chứ!
Mà Lý Hạo, lộ ra vẻ tươi cười: “Cho nên, pháp, vẫn là pháp luật trước đó! Hai vị không cần đến quấy nhiễu ta, ta muốn tuyên đọc tội trạng của bọn họ, cho mọi người một cái công đạo, cũng để cho bọn họ một cái lý do an tâm mà chết. Những người này, cứ hỏi thiên hạ, có đáng chết hay không?”
Hai người còn muốn nói đều gì đó, ánh mắt Lý Hạo trong phút chốc trở nên lạnh lùng, một cỗ thế mãnh liệt tuôn ra, chèn ép đến hai người đều có chút khó chịu, đều có chút chấn kinh, Lý Hạo này… hai người bọn họ đều là cường giả Thuế Biến kỳ.
“Ngô Vũ…”
Lý Hạo bắt đầu tuyên đọc.
….
Giờ khắc này, người trong toàn thành đều lắng nghe.
Giờ phút này.
Nơi xa, trên một tòa cao ốc, từng vị cường giả, đứng lặng tại đây, có người nhìn xung quanh, có người im lặng lắng nghe, có người khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Không thể để cho hắn tiếp tục tuyên đọc, tiếp tục đọc như vậy… đả kích quá lớn!”
Trong đám người, có một vị lão nhân khẽ ho một tiếng, thản nhiên cười nói: “Không, cho hắn thời gian, cho hắn đọc! Có người còn chưa kịp đến, theo như ta biết, có một số mọi rợ của Ngân Nguyệt sẽ đuổi đến đây, bây giờ còn đang ở trên đường đi ... Lý Hạo mà chết, những người này sẽ chạy mất, ngươi ngược lại sẽ không dễ xử lý. Còn về việc đọc thứ này, một khi Lý Hạo chết, toàn bộ đều sẽ thành ngụy tạo, không có gì lớn lao cả!”
Khó có một lần liên thủ cùng nhau ra tay, trong lòng của mọi người đều có cách nghĩ và tâm tư riêng của mình.
Phải đợi!
Chờ một số võ sư Ngân Nguyệt đến đây, một lưới hốt gọn bọn họ!