Khi Lý Hạo đồng ý bước ra khỏi Ngân Nguyệt, đi đến Thiên Tinh thành, hắn cảm thấy, mình sẽ không sợ hãi những thứ này, nguy hiểm cũng được, tử vong cũng được, trong lòng hắn giống như đã thấy được con đường phía trước.
Ta biết, ta có lẽ nên làm một chút gì đó.
Cho nên, ta không cần sợ hãi.
Ta xứng đáng với bản thân, xứng đáng với bản tâm của mình, vậy ta đương nhiên không cần e ngại bất cứ kẻ nào.
Ngay cả chết ta còn không sợ, ta còn phải sợ cái gì?
Sẽ không còn gì phải sợ!
Lão sư, có lẽ cũng như lão đã nói, không cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần biết mình nghĩ như thế nào là được rồi.
Mỗi một người đều có con đường của riêng mình.
Tự do tự tại, tiêu sái báo thù, có lẽ cũng là một con đường, thế nhưng…. Trong quá trình này, có lẽ Lý Hạo ta cũng muốn lưu lại chút gì đó, để sau khi ta chết, có lẽ sẽ có người nhớ đến ta, Lý Hạo của Ngân Nguyệt cũng là một đại nhân vật!
Có lẽ lần tiếp theo trở lại Chiến Thiên Thành, vị Sư Trưởng đoàn thứ 9 kia sẽ không lưu lại phê bình tệ hại cho mình nữa.
Có lẽ lần tiếp theo gặp Hồng Nhất Đường, có thể đứng thẳng lưng, bộ mặt ung dung nói cho y biết, Tiểu Hồng ngươi không được co đầu rút cổ trong Ngân Nguyệt nữa, Lý Hạo ta xông xáo thế giới, không nói là cứu vớt cái gì, chỉ là minh tâm, lòng ta hướng về quang minh, giết chết thù hận, chưa bao giờ khiến cho ta phải sa đọa vào địa ngục.
Đó là sự tự hào lớn đến cỡ nào?
Đó là sự kiêu ngạo lớn đến cỡ nào?
…
Lý Hạo cất bước mà đi, long hành hổ bộ, không một chút sợ hãi rụt rè, cũng không còn cái vẻ người tiềm ẩn chặt chẽ kia nữa.
Trên thân, phảng phất có mãnh hổ phụ thể, nhảy vượt ra ngoài rừng núi, kiêu ngạo nhìn những dãy núi.
Giờ phút này, Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, mãi nhìn hắn… trong lòng của lão không biết có cảm giác ra sao, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Lý Hạo thay đổi quá lớn, ngày đó lão khuyên Lý Hạo đến đây với lão, khi đó, Lý Hạo cứ suy nghĩ, cân nhắc liên tục… cuối cùng cũng quyết định ở lại.
Hầu Tiêu Trần có chút thất vọng, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng sau một tháng, Lý Hạo lại đến, con người dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Giờ khắc này, Hầu Tiêu Trần có một chút bàng hoàng.
Ngọc Tổng quản cũng nhìn thoáng qua, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Hắn giống như một người…”
Hầu Tiêu Trần khẽ giật mình, giống ai?
“Viên Thạc! Viên Thạc của 20 năm trước…”
Ngọc Tổng quản nói khẽ: “Khi đó, Viên Thạc chính là như vậy, bá đạo vô song, thiên hạ mặc ta hoành hành, có lẽ thực lực của ta cũng không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng ta…dám đánh với tứ phương hào kiệt! Nam tử hán đại trượng phu, đi một chuyến đến thế gian, sống không sợ, chết không sợ… hai sư đồ này… càng lúc càng giống nhau!”
Viên Thạc sao?
Hầu Tiêu Trần giật mình, hồi tưởng một chút, thật vậy ư?
Lão đã sớm quên lãng.
Năm đó, Viên Thạc là thế này hay sao?
Đang nghĩ ngợi, Ngọc Tổng quản lại nói: “A, so với Viên Thạc còn nhiều hơn một chút…”
“Nhiều hơn cái gì?”
Ngọc Tổng quản nghĩ nghĩ lại nói: “Nhìn đẹp mắt hơn một chút so với Viên Thạc…”
Hầu Tiêu Trần ngây ngẩn cả người, nhìn nàng một cái, nửa buổi mới nói: “Ngươi cảm thấy, ta cùng Ánh Hồng Nguyệt ai nhìn đẹp trai hơn?”
“…”
Ngọc Tổng quản nhìn lão một cái, hơi nghi hoặc một chút, có chút ngoài ý muốn, Bộ Trưởng… điên rồi sao?
Lão đương nhiên là không đẹp trai bằng gã…
Đương nhiên… sau một khắc, Ngọc Tổng quản nhanh chóng nói: “Bộ Trưởng là dương cương, gã là âm nhu, đương nhiên sẽ không bằng Bộ Trưởng!”
Hầu Tiêu Trần im lặng suy tư một phen, thật vậy hả?
Thế nhưng… nếu ta nhớ không lầm, ta là Quỷ Giường Bệnh, người người đều nói, Quỷ Giường Bệnh âm nhu vô song, ta lúc nào trở thành dương cương rồi?
Lời này, quá giả dối!
…
Cùng lúc đó.
Lý Hạo lần nữa về đến tổng bộ của Tuần Dạ Nhân.
Giờ phút này, phía sau một tòa cao ốc, không cao lắm, lại thêm một cái sân rộng, trong đó đều là người, kín người hết chỗ, chỉ có số ít Tuần Dạ Nhân trông coi, nhìn thấy Lý Hạo đều là một bộ cung kính.
Trong sân lớn, có rất nhiều người, nhìn thấy Lý Hạo, ngược lại là rất sợ hãi.
“Lý Đô Đốc, bọn ta có thể đi hay không?”
Có người vội vàng hỏi.
Trời đã sáng.
Bọn họ đã bị nhốt cả đêm, không ăn không uống cũng thôi đi, rất nhiều người trên người hôi thối, muốn đi tắm hay thay quần áo cũng không có chỗ, bởi vì người quá nhiều rồi, đến chỗ để bọn họ đái ỉa cũng không có.
Mùi vị nơi đây, đã trở nên rất khó ngửi.
Một số tiểu thư quý tộc, chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống như vậy, giờ phút này đã sắp không chịu nổi, bịt mặt, hoặc là bao lấy cái đầu, sợ người khác ngửi thấy mùi thối trên người mình, nhận ra chính mình, vậy quả thực là không thể nào sống tiếp.
Mấy ngàn người, công việc phân loại là cực kỳ khó khăn.
Huống chi Lý Hạo còn thiếu một hệ thống tình báo hoàn thiện.
Những người này ngược lại là cũng có khai ra một chút, nhưng ai dám nói bản thân là tội ác tày trời cơ chứ?
Nhưng mấy ngàn người bị nhốt tại đây lâu, cũng không ổn.