TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1207: Mỗi người một ngã (4)

Viên Thạc cười ha hả: “Cảm nhận được hay sao? Đúng vậy, bản mới kỳ thực chính là tham khảo trong Huyết Đao Quyết, tinh khí thần dung hợp làm một, chỉ là Huyết Đao Quyết trực tiếp rút hết toàn bộ, là một loại thuật tự làm hại mình để bộc phát! Ta đã cải biến nó một chút, dung nhập nó vào trong Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, hiệu quả thì không bằng Huyết Đao Quyết, nhưng không tổn thương bản thân, ngược lại có thể uẩn dưỡng thân mình.”

Lý Hạo bội phục, những bí thuật cổ võ này, nói dung nhập liền dung nhập, lão sư đúng là lợi hại.

Huyết Đao Quyết, quả thực quá tổn thương thân thể.

Nếu không có kiếm năng, Lý Hạo cũng không dám dùng linh tinh.

Bây giờ lão sư dung hợp nó vào trong hô hấp pháp, khó trách có thể dẫn dắt lực lượng toàn thân, ngay cả Thế cũng bị dẫn dắt vào trong đó, cái này đúng là rất lợi hại.

Lý Hạo ghi nhớ tất cả những thứ này, chính mình thử vận chuyển một chút.

Ngay sau đó, Viên Thạc cân nhắc một phen lại nói: “Ta đắc tội quá nhiều người, có đôi khi không tiện nói thêm cái gì, ngươi và những lão gia hỏa kia quan hệ cũng không tệ… có thời gian, có thể mượn bí thuật của bọn họ xem một chút, bí thuật của Ngân Nguyệt đều không đơn giản, nếu ngươi có đủ kiên nhẫn, cuối cùng cũng có thể dung hợp những bí thuật này… không nói cái khác, chỉ Cửu Đoán Kình mà ngươi biết, ngươi có thể thử dung nhập vào trong Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, Lý Hạo, cả đời này của con người, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh.”

Lão thở dài một tiếng mở: “Ta cải biên thổ nạp thuật cho đến hôm nay, trong thời gian ngắn, chỉ sợ sẽ không thể cho ra phiên bản tiếp theo… mà ngươi, có lẽ sẽ đi càng xa hơn, có lẽ cổ võ nhất đạo không quá hợp với chúng ta, con đường tương lai vẫn là do chính ngươi tự đi… học nhiều một chút, tích lũy nhiều một chút, về sau ngươi hãy thử tự mình cải biên mà xem.”

“Về phần phương hướng chính, không gì hơn là khóa Siêu Năng, Thế, khí huyết, nhục thân những thứ này. Như lực bộc phát của Cửu Đoán Kình, lực lượng cũng không phải từ vô hình mà tới, mà là do bản thân đã dự trữ sẵn, Cửu Đoán Kình kỳ thực cũng là một phương thức kích phát tiềm lực, một phương thức vận chuyển lực lượng mà thôi, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ thực rất thích hợp để dung nhập vào bên trong Ngũ Cầm thuật.

Lý Hạo muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Vài phút sau, gật gật đầu.

Bỗng nhiên có áp lực rất lớn, võ sư gà mờ như ta, có thể dung nhập tân thuật hay sao?

Cảm giác, sẽ rất rất khó khăn.

Cái này cần phải tích lũy lượng lớn tri thức, vả lại cũng phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, mà những thứ này, kỳ thực hắn vẫn chưa đủ.

Nhưng hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của lão sư.

Lý Hạo tiến bộ không chậm, hoặc là nói, thậm chí còn nhanh hơn lão.

Nếu cứ tiếp tục như thế, cái cảnh giới mà Viên Thạc chưa đạt đến kia, sẽ không lĩnh hội được loại cảm giác đó, lúc đó cái pháp mà lão vô căn cứ mà sáng chế kia, sẽ không thích hợp với Lý Hạo nữa, đến lúc đó, muốn tiến thêm thì chỉ có tự nhờ vào bản thân mà thôi.

Viên Thạc vỗ vai Lý Hạo cười nói: “Cũng không cần phải có áp lực lớn như vậy, một số việc nói khó thì rất khó, nói đơn giản… kỳ thực cũng chỉ là nước chảy thành sông mà thôi! Kiến thức càng nhiều thì càng dễ hiểu và lĩnh ngộ, thông hiểu đạo lý, cũng không nhất định phải bế quan, học bằng cách nhớ. Đọc vạn quyển sách, đi vạn con đường, kỳ thực đều là đạo.”

“Ừm!”

Lý Hạo gật gật đầu, cười nói: “Lão sư yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, trước là phải mô phỏng, sau đó là đuổi kịp, cuối cùng là vượt qua, cho nên ta bắt chước lão sư trước, sau đó đuổi theo lão sư, cuối cùng vượt qua!”

Khuôn mặt tươi cười của Viên Thạc có chút cứng ngắc, gật gật đầu: “Nói không sai!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm mắng!

Không được!

Lão tử sẽ không cho ngươi cơ hội này, nhất định phải nhanh hơn ngươi một bước, lời này nghe rất thỏa mái, nhưng làm một lão sư…sao có thể cam tâm được a!

Viên Thạc không tiếp tục nói về cái đề tài đó nữa, lại nói: “Mặt khác, ta muốn hấp thu thêm một chút kiếm năng, rồi cũng muốn rời khỏi…”

“Ừ?”

Lý Hạo ngẩn ra, “Lão sư cũng muốn đi sao?”

Vì sao chứ?

“Đương nhiên!”

Viên Thạc cười nói: “Nào có bữa tiệc nào không tàn! Cường giả đều là một mình đảm đương một phía, cô độc một mình… ngươi hãy nhìn bọn người Thiên Kiếm, chẳng lẽ đều tụ tập một chỗ sao? Những người như Hoàng Vũ ngược lại là suốt ngày tụ tập vào một chỗ, nhưng cũng không thể mãi như thế được, muốn đột phá, muốn đi xa hơn nữa… đều nên có thế giới riêng của mình!”

“Thế giới này, vẫn rất đặc sắc!”

Viên Thạc cười ha hả nói: “Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, đấu với cổ nhân… tất cả mọi thứ, đều rất đặc sắc! Nếu ngươi cứ mãi theo ta, ngươi có thể đi tới bây giờ sao? Cũng như thế, nếu ta một mực đi theo ngươi, cũng sẽ mất đi cái hồn của chính mình.”

“Kiếm năng tuy tốt, nhưng cũng không phải là tất cả.”

Lão nhìn về phía Lý Hạo: “Ngươi cũng phải nhớ kỹ điểm này, kiếm năng đúng là không tệ, nhưng không thể mãi ỷ lại vào nó, nếu như có một ngày không còn thanh kiếm đó nữa, ngươi sẽ không thể tu luyện nữa hay sao?”

Lý Hạo lần nữa gật đầu, thở hắt ra: “Lời của lão sư, ta đều nhớ kỹ!”

Nói đến đây, hắn chần chờ một chút, rồi lại mở miệng: “Lão sư, Hồng sư thúc nói, thời đại bây giờ rất dị dạng, y muốn thay đổi, nhưng y cũng bất lực, y muốn làm chút gì đó, nhưng khắp nơi đều gặp cản trở, lão sư cảm thấy… lời nói của y có đạo lý không?”