TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1120: Kiến thức (8)

Lý Hạo giờ phút này, cũng không còn tâm trí quản những chuyện đó.

Nếu như hắn ở Ngân Nguyệt, Phàn Xương dám làm như thế, thì mặc kệ là nguy hiểm hay không, hắn nhất định sẽ đến Nam Độ, đây là việc tất nhiên, thân là võ sư, hoặc giả nói, là một thành viên của Ngân Nguyệt, khi đó hắn không thể không đến đó.

Nhưng giờ phút này hắn không ở đó, tự nhiên cũng không quản những thứ này.

Phía Bạch Sa đạo, vì muốn đoạt giày Truy Phong trước, nên đã gác lại chuyện của Lý Hạo.

Hắn lúc này, đã bước chân vào hành tỉnh Định Biên.

Vì muốn che giấu hành tung, Lý Hạo đã không cưỡi chó nữa, mà đeo cho Hắc Báo một sợi xích chó, dẫn trong tay, dùng một ít tinh tệ không biết lấy được từ đâu, mua một chiếc xe nhỏ, bắt đầu lái xe về tỉnh lị Định Biên.

Thành Đông Tâm, chính là tỉnh lị của hành tỉnh Định Biên, Từ gia chính là ở tại đây, mà tòa thành này, ngay cả tên cũng là do Từ gia đặt cho, ngụ ý là vùng đất hạch tâm của đông phương.

Giờ phút này, tốc độ lái xe của Lý Hạo cũng cực nhanh.

Ngày mai, chính là ngày lễ cúng thất đầu của Từ Trấn.

Trên đường đi, Lý Hạo cũng là đâm đụng lung tung… về phần đụng phải cái gì, hoàn toàn không cần lo lắng, còn chưa đụng vào thì Lý Hạo sẽ bộc phát kiếm năng phá tan tất cả vật ngăn cản, cho nên, đối với Lý Hạo, giờ phút này, phía trước đều là đường bằng phẳng.

Ai dám nói mình không biết lái xe?

Bây giờ mình có thể điều khiển xe bay lên nữa cơ!

Từ sáng sớm hắn chạy đến tối mịt, rốt cục hắn cũng đã bước chân vào thành Đông Tâm.

Giày Truy Phong, ta đến đây!

Mà thành Đông Tâm lúc này, cũng lộ ra vẻ đặc biệt phồn hoa, so với phương bắc, phương đông đúng là phồn hoa hơn rất nhiều, đêm hôm khuya khoắt, nơi này không khác Nam Độ cho lắm, sa hoa trụy lạc.

Trong thành thị, một tòa phủ đệ rộng rãi, vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Để vào thành, vì là xe ở nơi khác, Lý Hạo còn phải nộp 300 tinh tệ, quả thực là cướp bóc!

Trách không được giàu có như vậy!

Tìm một khách sạn, dừng xe lại, Lý Hạo thuê một gian phòng. Nơi đây cách phủ Định Quốc Công không xa, đại khái sẽ không ai nghĩ đến, chính hắn đã bỏ ra hai ngày hai đêm, từ Ngân Nguyệt một đường chạy thẳng sang Định Biên?

Cũng may, lúc này vô cùng hỗn loạn, các nơi lưu thông không tiện, hệ thống vương triều cũng không thống nhất, cũng không cần phải chứng minh thân phận gì, Lý Hạo ngược lại là thuận lợi vào ở trong khách sạn.

Hắc Báo cũng bị xem thành chó cảnh, được Lý Hạo ôm lấy, cùng nhau bước vào gian phòng.

Vừa bước lên lầu, trong lòng Lý Hạo vừa cảm khái, đại địa phương đông, muội tử đều cởi mở hơn một chút, thời tiết nơi đây so với phương bắc nóng hơn rất nhiều, từng cô gái đều lộ ra cả đôi chân thon dài.

Tiến vào thang máy, còn có một muội tử xinh đẹp sờ lên cái đầu chó của Hắc Báo, dọa đến Lý Hạo xém chút tưởng rằng Hắc Báo sẽ bộc phát… kết quả phát hiện, con chó chết Hắc Báo này lại nhìn chằm chằm đôi chân dài của người ta rồi chảy nước miếng… Lý Hạo cũng không còn gì để nói.

Những năm này, ngay cả chó cũng ưa thích nữ nhân, khó trách lão sư phải đi cùng với Bích Quang Kiếm, đi đến bây giờ còn không thấy bóng dáng, một chút tin tức cũng không có.

Bản thân mình đúng là đáng thương, rời khỏi nhà đi ra ngoài, cũng chỉ có thể dẫn theo một con chó.

Đi vào phòng, đơn giản dọn dẹp một chút, đổi một bộ quần áo mới, Lý Hạo đeo cái kính vào, cái cảm giác thư sinh ngược lại là hiện ra mấy phần.

Ăn một bữa no, dưới màn đêm, Lý Hạo dẫn theo con chó ra ngoài.

Nghe nói, Định Quốc Công vì muốn thân cận người dân, lại thêm hoàng quyền bị hạn chế, trước cửa nhà của vị Quốc Công này có một con đường, trước đây là con đường nội bộ của phủ Quốc Công, sau này mới được mở ra, lần trước Quang Minh Kiếm đã giết 5 vị tướng quân ngay tại đây, rất gần với phủ Quốc Công.

Lý Hạo không có thời gian đi thu thập tình báo, cho nên lúc này biện pháp tốt nhất chính là tới gần xem xét.

Võ sư không dễ phán đoán, nhưng nếu là cường giả siêu năng, ai cũng không thể gạt được hắn.

Đêm nay.

Ngoài phủ Quốc Công, trên con đường phồn hoa kia, Lý Hạo dẫn theo một con chó, đeo cặp mắt kính, nhàn nhã tản bộ, thậm chí tản bộ đến cuối con đường, nơi cách phủ Quốc Công chưa tới một hai ngàn mét.

Cuối đường là một quảng trường lớn, rất nhiều người đang nói chuyện yêu đương, đang nhảy múa, ngược lại là phủ Quốc Công bên kia, lại treo lên lụa trắng.

Mà Lý Hạo cũng nhìn thấy một số cường giả lui tới, khác biệt với những người bên ngoài này, những cường giả lui tới bên đó, ngược lại là vô cùng khiêm tốn, từng người dường như rất đau khổ.

Bên tai cũng truyền đến đủ loại âm thanh.

Rất nhanh, Lý Hạo cũng nghe được một số âm thanh.

“Nghe nói, ngày mai phủ Quốc Công tổ chức cúng tế, các đại hành tỉnh của phương đông đều sẽ có nhân vật lớn đến đây… phủ Quốc Công lần này dường như bị thiệt hại lớn, các hành tỉnh lớn ở phương đông cũng không mấy ổn định… không biết phải chăng muốn trấn nhiếp một phen… ngày mai, có lẽ sẽ phát sinh đại sự.”

“Liên quan gì đến chúng ta, đó là việc của các nhân vật lớn, chúng ta chỉ là thường dân mà thôi, quản những thứ này làm gì?”

“Cũng phải!”

“…..”

Trong lòng Lý Hạo khẽ động, còn có các nhân vật lớn của các đại hành tỉnh đến hay sao?

Cái này ngược lại là phải chú ý một chút, đừng để lật thuyền trong mương sẽ không tốt.

Giờ phút này, điều khó hơn là làm sao để trà trộn vào trong đó?

Không trà trộn vào đó, chẳng lẽ cứ trực tiếp đi cướp hay sao?

Lý Hạo rơi vào trong trầm tư, độ khó này không nhỏ, rất nhanh lại có người ra chủ ý cho Lý Hạo, bên tai lại vang lên âm thanh của một người khác: “Phủ Quốc Công ngày mai rất náo nhiệt, Trương ca có cách nào đưa chúng ta vào trong mở mang kiến thức hay không? Nghe nói đều là nhân vật lớn…”

“Đó là cúng tế, ngươi cho rằng vào để xem náo nhiệt sao? Muốn chết sao! Nhưng muốn xem náo nhiệt, cũng rất đơn giản, tìm một tòa báo nào đó cho ít tiền, làm giả giấy chứng nhận phóng viên, ngày mai Quốc Công cũng muốn hội đàm cùng các nhân vật lớn của các hành tỉnh… nghe nói, có thể sẽ tuyên bố vị trí người thừa kế Quốc công… bây giờ đại khái muốn tạo thanh thế, không ít tòa báo đều nhận được thư mời…”

“Đắt không?”

“Đương nhiên là không rẻ, ít nhất cũng phải xấp xỉ một vạn, nếu không, ai dám đưa ngươi vào đó?”

“Vậy thì thôi, quá đắt!”

“…….”

Lý Hạo sờ lên cằm, phóng viên sao?

Là thứ đồ chơi gì!

Ngân Nguyệt dường như không có thứ đồ chơi này.

Nhưng chỉ cần tốn gần một vạn, liền có thể trà trộn vào trong?

Có đơn giản như vậy không?

Lý Hạo nhìn thoáng qua phủ Quốc Công uy nghiêm ở nơi xa kia, lại nhìn đám người ầm ĩ này, cười một tiếng, Định Quốc Công vì muốn biểu hiện thân với dân, mở một đường đi trước cửa nhà, đưa một đống người đến, cũng không biết nghĩ như thế nào.

“Đi thôi!”

Lý Hạo giật giật dây thừng, Hắc Báo có chút khó chịu nhưng vẫn đi theo hắn, khi đi vẫn lưu luyến không rời những bác gái đang nhảy múa kia… Lý Hạo chỉ có thể nói, mắt của con chó này thật sự là mù rồi.

Thì ra bất kể già trẻ, chỉ cần là phụ nữ thì ngươi liền có hứng thú!