TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1119: Kiến thức (7)

Mà lúc này.

Một số cường giả đến từ trung bộ, mới lục tục ngo ngoe đến gần Ngân Nguyệt, hành tỉnh Lâm Giang kế bên càng là hội tụ đại lượng cường giả.

Phủ tổng đốc Lâm Giang.

Từng vị cường giả, cùng tổng đốc Lâm Giang – Phàn Xương cụng chén.

Rất nhanh, có người mở miệng nói: “Phàn tổng đốc, ngươi đã từng giao thủ qua Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm, ngươi cảm thấy thực lực của bọn họ như thế nào?”

Phàn Xương ngưng trọng nói: “Rất mạnh! Ta và Càn Phong lấy hai địch một, giao chiến với Hồng Nhất Đường vẫn không thể nào địch lại, Càn Phong chiến tử, còn ta cũng đứt đoạn một cánh tay, may mắn trốn thoát!”

Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc!

Quả nhiên cường hãn!

“Lý Hạo kia, bây giờ trốn trong thành Bạch Nguyệt, Ngân Nguyệt lại có rất nhiều vị cường giả ở đó, chỉ sợ rất khó đối phó … tổng đốc tiếp giáp Ngân Nguyệt, có thể có biện pháp gì tốt chỉ điểm một chút?”

Sở dĩ mọi người tới nơi đây cũng bởi vì Lâm Giang tiếp giáp với Ngân Nguyệt, sẽ hiểu rõ hơn nhiều, có lẽ gã Phàn Xương này sẽ có biện pháp, vả lại đối phương bị người ta chém mất một tay, xem như có chung mối thù với bọn họ, chắc chắn gã sẽ không hợp tác với Ngân Nguyệt.

Phàn Xương uống một ngụm rượu, suy nghĩ một lát bỗng nhiên cười nói: “Đối phó với Ngân Nguyệt rất khó, nhưng muốn dẫn Lý Hạo ra, chưa chắc đã khó như vậy.”

Mọi người dồn dập nhìn về phía gã, ngươi xác định?

Người ta lại không ngốc.

Bây giờ hắn chắc chắn đã hiểu rõ nguy hiểm, làm sao có thể dẫn dụ ra ngoài được?

“Bạch Sa đạo!”

Phàn Xương lần nữa uống một ngụm rượu: “Trước đó Lý Hạo đã giết chết hai vị thống lĩnh của Bạch Sa đạo, phía Bạch Sa đạo luôn muốn tìm cơ hội trả thù, Lý Hạo kia đã từng tuyên bố muốn tiêu diệt Bạch Sa đạo! Chi bằng để Bạch Sa đạo tiến vào khu vực Nguyệt hải, mà làm ra vẻ muốn tấn công Nam Độ. Cường giả Ngân Nguyệt tuy nhiều, nhưng Bạch Nguyệt thành và Diệu Quang thành mới là hạch tâm, tất nhiên phải có cường giả tọa trấn, mà họa này là do Lý Hạo gây ra, dựa theo tính cách của võ sư Ngân Nguyệt như Lý Hạo mà nói, tất nhiên sẽ xuất thủ… đương nhiên, bọn Địa Phúc Kiếm có tới hay không thì ta cũng không biết, chỉ có thể nói, nhiều nhất thì chỉ có thể giảm bớt số lượng võ sư Ngân Nguyệt ở bên cạnh hắn mà thôi!”

“Nếu như có thể dẫn dụ Tinh Quang đạo tấn công uy hiếp, đưa một bộ phận người từ Tây hải tiến vào Nguyệt hải theo một phương hướng khác, uy hiếp thành Bạch Nguyệt… thành Bạch Nguyệt kia tất nhiên cũng sẽ có lượng lớn cường giả lưu thủ…”

Gã cũng rất xấu tính, dù sao bản thân không chuẩn bị ra sức, nhân tiện cũng mượn sức của những người này, uy hiếp một chút hải tặc, sắp đặt Tinh Quang đạo và Bạch Sa đạo.

Mà Hải Yêu đạo được gã ủng hộ kia, cũng có thể thừa cơ vớt được một ít chỗ tốt.

Gã lại nói, kể từ đó có thể hạn chế được bọn người Hoàng Vũ sẽ giúp đỡ Lý Hạo, dù biết rõ nguy hiểm nhưng võ sư Ngân Nguyệt đều thích rêu rao chính nghĩa, dám làm dám chịu, Lý Hạo đã đưa đến sự phiền phức của Bạch Sa đạo, hắn tất nhiên phải xuất thủ mới được, nếu không… tất cả võ sư Ngân Nguyệt đều xem thường hắn, mặc dù mọi người đều biết đây là để hắn mạo hiểm, cũng sẽ không ngăn cản hắn, đám người này chính là cố chấp như vậy!”

Đám người như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đây cũng không phải là không được.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hải tặc phải đồng ý.

Thế nhưng hải tặc dám không đồng ý sao?

Cũng không phải bản thân ra sức.

Hải tặc cũng chỉ uy hiếp một chút mà thôi, cũng không phải thật sự tấn công vào Ngân Nguyệt, nhưng Ngân Nguyệt không thể không coi là thật, một khi không coi là thật, hải tặc thật sự đánh vào, đó chính là sinh linh đồ thán.

Đám người nhìn về phía Phàn Xương, Phàn Xương cười nói: “Nếu chư vị cảm thấy không yên tâm… ta cũng có thể điều động một số quân đội của phủ tổng đốc đến gần Ngân Nguyệt, diễn quân một lần!”

Gã cũng là cắn chặt răng hạ quyết tâm!

Địa Phúc Kiếm đã chặt đứt một cánh tay của gã, tuy rằng gã cũng lấy được một giọt sinh mệnh chi tuyền để khôi phục được cánh tay, nhưng cái tay so với trước đó rõ ràng yếu đuối hơn nhiều, việc này khiến gã cực kỳ phẫn nộ!

Đám người nghe xong, ánh mắt đều tỏ sáng.

Trên lục địa thì có Lâm Giang uy hiếp.

Trên biển thì có hải tặc uy hiếp.

Nếu là như vậy, đúng thật là có thể kiềm chế được lực lượng của rất nhiều cường giả, khi đó, nếu Lý Hạo dám can đảm bước ra, hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ, chỉ xem Lý Hạo dám mạo hiểm hay không mà thôi.

Nhưng nếu hắn không ra, Bạch Sa đạo thật sự đổ bộ Nam Độ… thanh danh của Lý Hạo tại Ngân Nguyệt sẽ triệt để bị thối nát.

Mặc dù một số võ sư lão bối của Ngân Nguyệt đại khái đều sẽ cảm thấy hỗ thẹn khi làm bạn với hắn.

Những người như Hoàng Vũ sẽ xem xét đại cục, nhưng một số võ sư lão bối tương đối thuần túy, cho dù là chiến tử cũng không thể vứt bỏ khí khái của võ sư Ngân Nguyệt được, nhất định sẽ cảm thấy Lý Hạo là người không thể tin tưởng.

Cho dù không thành, lần này Lý Hạo cũng có thể sẽ bị võ lâm Ngân Nguyệt vứt bỏ!

“Vẫn là Phàn tổng đốc nhìn xa trông rộng!”

Đám người nhao nhao nâng chén, lộ ra vẻ tươi cười.

Quả nhiên, có thể trấn áp các đại cơ cấu ở Lâm Giang, Phàn Xương này đúng là một người ra tay độc ác mà.

Nam Độ một khi bị phá, đối với Lâm Giang kỳ thực cũng có cái lợi rất lớn, Nam Độ đã chiếm không ít thế thượng phong của Lâm Giang, cái này dính đến lợi ích cực lớn, gia hỏa này cũng không thuần túy là bởi vì báo thù, nghe nói, tám đoàn hải tặc có một chi là của gã.

Nghĩ thế, tất cả mọi người đều cười, cũng đại khái hiểu rõ vị này rốt cục đang muốn gì.