Khổng Khiết còn muốn nói thêm gì đó, Triệu Thự Trưởng lắc đầu: “Ta đã nói, lần này để Lý Hạo đi cũng chỉ là để hắn làm hết sức người, mọi sự nghe theo mệnh trời … bất quá không thể không nói, sự lựa chọn của hắn vượt qua suy đoán của ta. Bây giờ dẫn đến sự phiền toái này, cũng đích thực có liên quan đến sự sơ sót của bọn ta.”
Nói đến đây, trầm mặc một hồi, lão mở miệng nói: “Ngươi cảm thấy băn khoăn, ta có thể lý giải, thế nhưng không nên đưa vào đó quá nhiều cảm xúc, chúng ta đang bàn biện pháp xử lý, chứ không phải là để phát tiết.”
“Vậy ngươi nói bây giờ phải làm như thế nào?”
Khổng Khiết bình tĩnh lại, nhìn lão, “Ngươi có nhiều ý tưởng, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”
Triệu Thự Trưởng xoa xoa huyệt thái dương, một lát sau nói: “Thứ nhất, giết gà dọa khỉ, để cường giả của Ngân Nguyệt ra ngoài một chuyến, giết một số người! Thứ hai, cứ vứt thần kiếm Lý gia ra ngoài, để bọn chúng cắn giết lẫn nhau! Thứ ba, để Lý Hạo tự mình nói, tám kiện thần binh đều có tác dụng như vậy, để Ánh Hồng Nguyệt cũng nếm một chút đau khổ…nhưng chưa chắc sẽ có người tin. Thứ tư, để Lý Hạo biến mất, tạm thời ẩn núp… như vậy tính an toàn sẽ cao hơn một chút. Thứ 5, tìm người giả mạo Lý Hạo, đi trung bộ dấy lên một số hỗn loạn, hấp dẫn mọi người đến trung bộ!”
Lão nói xong một số phương án.
Khổng Khiết suy tư một phen, thầm mắng một tiếng, lát sau mở miệng nói: “Ta sẽ thử liên hệ với Lý Hạo… ngoài ra, cho ta một khối ngọc truyền tin, ta cho Lý Hạo, để hắn cũng biết được một chút tình báo, để tránh hắn không biết gì cả!”
Hoàng Vũ cùng Triệu Thự Trưởng liếc nhau, gật gật đầu.
Giờ phút này, ngược lại đúng là nên cho Lý Hạo một khối, nếu không, tình báo của Lý Hạo đúng là quá mức bế tắc.
Lý Hạo bây giờ, không biết đã trốn ở đâu rồi, chưa chắc đã biết được tin tức này.
Khổng Khiết cầm ngọc bội đưa tin, rất nhanh rời đi.
Chờ lão đi khỏi, Triệu Thự Trưởng thở dài nói: “Ngươi nói, đây là việc ngoài ý muốn, hay là việc tất nhiên?”
Hoàng Vũ bình tĩnh nói: “Không biết! Nếu hắn một mực trốn tránh, đợi đến khi có cơ hội mới xuất hiện… tự nhiên sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, nhưng như vậy, ngươi và ta sẽ xem thường hắn. Nhưng hắn lựa chọn đứng ra, ngươi và ta có lẽ sẽ cảm thấy, Lý Hạo như thế không tệ, nhưng đích thực là đã đem đến rất nhiều phiền phức cho cả hắn và chúng ta!”
Nếu nói cố ý, hai người đều không phải là cố ý.
Chỉ là, trước đó hoàn toàn có chút dự đoán, chỉ là không nghĩ tới Lý Hạo thật sự giết ra ngoài, cái này kỳ thực đã vượt qua dự tính của hai người, giờ phút này cũng là không biết nên vui hay nên buồn.
Triệu Thự Trưởng thở dài một tiếng: “Được rồi, binh tới tướng đỡ, Lý Hạo nguyện ý giết ra ngoài cứu người… kỳ thực đại biểu hắn đang thay đổi, đã như vậy cũng không thể để hắn thất vọng đau khổ, ngươi đi một chuyến, âm thầm theo dõi để tránh không thể ứng phó được.”
“Nếu ta đi… Bạch Nguyệt thành bên này…”
Hoàng Vũ khẽ cau mày: “Còn có phía quân phương, những người khác cũng không đáng tin cho lắm.”
“Không sao, ta sẽ dòm chừng.”
Nói rồi lại nói: “Nhớ đem theo sinh mệnh chi tuyền trong khố phòng kia, con người của Lý Hạo cũng rất tùy ý, một khi có cách nghĩ khác, chưa chắc sẽ bằng lòng cứu ngươi, tự mình cứu mình vậy!”
Hoàng Vũ im lặng.
Không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, lão vẫn luôn ở trong quân đội, tương đối khép kín, nếu rời đi, ngược lại có nhiều khả năng tránh được bị người ta phát hiện.
Chờ cho mọi người đều đi khỏi, Triệu Thự Trưởng dựa vào ghế, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Ánh Hồng Nguyệt…”
Gia hỏa này, đúng là đã làm rất nhiều việc hại người không lợi mình, cần gì phải thế chứ.
Viên Thạc a Viên Thạc, ai bảo ngươi suốt ngày gây chuyện thị phi, lại không có kết thúc, bây giờ ngược lại là tốt, để lại không ít phiền toái lớn.
Ngươi ngược lại là tiêu dao khoái lạc, chỉ sợ là lại chạy đi đào mộ rồi.
…
Bên ngoài sóng to gió lớn, vô số người vì Lý Hạo mà phát điên, phát sầu.
Phía Lý Hạo, tình báo của ba tên gia hỏa đều rất bế tắc, ngược lại là không biết gì cả, về phần ngọc truyền tin thì mọi người cũng có một ít, nhưng những tình báo như vậy đều sẽ không công khai, chỉ là báo riêng cho một số cường giả mà thôi.
Bọn người Lý Hạo đều không thu được tin tức gì, mà Lý Hạo kỳ thực cũng đã sớm vứt bỏ miếng ngọc bội truyền tin kia, để tránh bị người khác định vị.
Thời khắc này bọn họ đều không nghĩ đến những thứ này.
Dù là Hồng Nhất Đường kỳ thực cũng không nghĩ đến điều đó.
Ngay cả y giờ phút này cũng đang nghĩ, cũng không liên quan cho lắm, người biết chuyện không nhiều, Nam Quyền sẽ không nói, không phải võ sư sẽ không hiểu nhiều về hệ thống võ sư, những tên đã tu luyện đến trình độ này, thì dù có biết cũng không truyền ra ngoài.
Quang Minh Kiếm càng là một lòng chăm chú vào năng lượng ám hệ, cũng sẽ không nghĩ tới những việc đó.