Ba quyển bí thuật công pháp này thì quan trọng nhất trước mắt là Thanh Dương Công, nó liên quan đến sự tiến triển tu vi của hắn, nhưng hắn coi trọng nhất chính là Tôn Thần diệu pháp, cũng hao phí nhiều tinh lực nhất trên quyển công pháp thần thức này.
Sau khi hắn Trúc Cơ đã tiếp xúc với nhiều tu sĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nghe được tin tức của công pháp thần thức, cái này vốn có thể trực tiếp tu luyện Nguyên Thần công pháp, còn trân quý hơn so với tưởng tượng, dù sao Nguyên Thần mới là cội nguồn của tất cả!
Mà Lưu Ngọc hao phí ít tinh lực nhất trên Ẩn Linh thuật, nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, hắn đã nếm được sự ngọt ngào từ trên bí thuật này, hành tẩu Tu Tiên giới quả thật vô cùng thuận tiện, điều này cũng khiến cho hắn hướng đến loại bí thuật thứ ba được xưng là có thể che giấu được tu sĩ cảnh giới cấp cao.
Lưu Ngọc không muốn chậm trễ thời gian của bản thân, nhưng hắn cũng không yên tâm để ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ tuần tra, mỗi ngày hắn đều sẽ tự mình kiểm tra bốn lần, khoảng thời gian không cố định, ở bên cạnh biên giới trận pháp dùng thần thức cẩn thận quét qua bên ngoài, xác nhận không có vấn đề gì thì hắn mới là trở lại nhà gỗ tiếp tục chuyện của mình.
Thời gian trôi qua trong vô thức, hai năm trong nháy mắt đã qua.