Gương mặt của thiếu phụ mặc y phục màu lục khẽ ửng hồng, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đặt trên hai bờ vai Lưu Ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đỉnh núi mềm mại chạm vào phía sau lưng, một mùi như xạ hương xộc vào mũi.
Bị người khác giới chạm vào người, toàn thân Lưu Ngọc bất chợt đầy căng thẳng, tận đến lúc nữ nhân này nhỏ giọng nhắc nhở hai câu, hắn mới từ từ thả lỏng.
Hắn cầm một miếng bánh trên bàn bỏ vào miệng, mùi vị không giống với trước đây, cùng với sự tiến bộ của Luyện Đan thuật, khả năng thấu hiểu dược tính của Lưu Ngọc cũng vô cùng thâm hậu, xác định miếng điểm tâm này không có vấn đề gì, có thể yên tâm ăn.
Bất tri bất giác thời gian một khắc đã trôi qua, dưới sự chủ động trò chuyện của thiếu phụ mặc y phục màu lục, Lưu Ngọc biết được nữ tử này có tên là Liễu Hoan Hoan, trong lòng thầm đoán nàng ta chắc hẳn có quan hệ với Liễu Tuyết Cầm trước đây, có điều không hỏi ra.