Lưu Ngọc đi không ngừng chân suốt dọc đường, lúc đi ngang qua Thanh Đan Đường, hắn nhìn thoáng qua từ xa, trông thấy người ngồi ở chỗ chưởng quỹ không còn là Trương Xuân Minh mà là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Dựa vào mặt mũi thì có thể loáng thoáng nhận ra đây là đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh năm xưa thường hay bám theo sau mông Trương Xuân Minh.
Năm đó, trông Trương Xuân Minh khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi nhưng thực tế có lẽ không chỉ có vậy. Dung mạo của tu sĩ lão hóa chậm. Bình thường phải qua hết hai phần ba số tuổi thọ mới nhanh chóng già yếu. Tuổi thọ tối đa của Luyện Khí kỳ là một trăm hai mươi tuổi, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân, có rất ít tu sĩ sống được đến tuổi thọ tối đa, đại đa số tu sĩ Luyện Khí kỳ kết thúc ở khoảng một trăm tới một trăm mười tuổi. Tính ra, với tuổi tác của người này thì quả thực cũng nên an hưởng tuổi già rồi.
Lưu Ngọc liếc một cái rồi tiếp tục tiến lên phía trước, dù gì Thanh Đan Đường cũng chỉ là một cửa tiệm nhỏ bán đan dược Luyện Khí kỳ, căn bản không có năng lực nuốt xuống Bích Linh đan có giá trị hơn hai ngàn Linh Thạch.
Với tu vi Trúc Cơ kỳ hiện tại của hắn, bán Bích Linh đan hai ngàn Linh Thạch, tìm một cửa tiệm lớn trực tiếp bán ra toàn bộ là được, không cần phải tách ra rồi bán một cách khoanh tay bó gối giống như trước đây, càng tiết kiệm thời gian.