"Không sai, có vài hòn đảo vì lợi ích mà đầu nhập vào Vu Nguyệt giáo nhưng cũng có không ít đảo chẳng qua vì tình thế bức bách, căn bản cũng không xuất lực cho Vu Nguyệt giáo. Nhưng mà ta không chỉ một hai lần nghe nói, Hầu Cừu ngươi chuyên môn chọn lựa những hòn đảo giàu có mà ra tay, không chỉ cướp đoạt toàn bộ vật tư mà còn bắt các tu sĩ trên đảo đó về làm nô lệ. Ngươi làm như vậy là bại hoại thanh danh Đông Hải Minh chúng ta!" Đại hán Giao Nhân tộc quát lớn.
"Hừ, thanh danh? Thanh danh có thể giúp chúng ta đánh bại Vu Nguyệt giáo sao? Thanh danh có thể giúp chúng ta phá giải Xích Huyết Hồng Sa đại trận sao? Chiến tranh là dựa vào thực lực, không cướp đoạt tài nguyên thì các huynh đệ dưới trướng của ta ăn gì, dùng gì? Không bắt nô lệ, chẳng lẽ để tộc nhân của ta đi làm mấy việc vặt kia?" Hầu Cừu Thủy Viên hừ lạnh nói.
Vạn Thiên Nhân mặt trầm như nước, thấy mấy tên tu sĩ Nguyên Anh cải vã không thôi bên vuốt vuốt mi tâm mà thở dài.
"Được rồi, không cần nói nữa!"
Giọng y không lớn nhưng mang theo một loại có khí thế của thượng vị giả mới có nên đại hán Giao Nhân tộc không cam lòng vẫn thành thật yên lặng lại. Chỉ là Hầu Cừu vẫn liếc mắt nhìn đại hán kia đầy khiêu khích, tựa hồ như không để tâm đến lời quát bảo dừng lại của Vạn Thiên Nhân.