Nghe được lời này của Lôi Minh lão tổ, Viên Minh nhíu mày đồng thời chú ý thấy Tịch Ảnh bất giác xiết chặt nắm đấm, nhưng nàng vẫn cố nén lửa giận, yên lặng lui lại hai bước, nấp phía sau lưng Độc Cô Phong.
“Ha ha, nghe nói Vũ đạo hữu thê thiếp thành đàn, chắc không phải cô nào đạo hữu cũng dùng mấy lời ngon tiếng ngọt như vậy lừa đến chứ?” Kim Hi tiên tử có vẻ bất mãn với thái độ của Lôi Minh lão tổ, không nhịn được lên tiếng, nửa là để nhắc nhở, nửa để châm chọc.
Lôi Minh lão tổ lại chẳng hề bận lòng, liếc mắt nhìn Kim Hi tiên tử, toan mở miệng nói gì đó thì bị Vạn Sĩ Hồng cắt ngang.
“Được rồi, bảo sao các ngươi mấy năm qua đều không tiến thêm được, tinh lực dồn hết vào mấy chuyện lục đục vô bổ này, có phải đều quên chúng ta tới đây để làm gì rồi?” Vạn Sĩ Hồng đưa ánh mắt khinh thường đảo qua bốn người, thấy ai nấy trong lòng đều tức giận nhưng lại không tiện phát tác.
“Mặc Sĩ đạo hữu nói phải, có điều chẳng biết Mặc Sĩ đạo hữu tới giờ đã tìm được bao nhiêu bảo vật trong thành rồi? Có thể để chúng ta mở mang tầm mắt chút không?” Tô Tử Mạc hỏi xoáy.