“Ngươi biết món pháp bảo này sao Tịch Ảnh?” Viên Minh trong mắt lóe lên nét ngạc nhiên, hỏi.
“Có biết một chút, Bách Quỷ Dạ Hành đồ nghe nói chính là bản mệnh pháp bảo của Tu La thượng nhân, một vị tán tu truyền kỳ ở hơn ba ngàn năm trước, pháp bảo bình thường không thể so với nó, ngươi nhớ giữ cẩn thận, sau nay ắt có đại dụng.” Tịch Ảnh nhìn Viên Minh một chút rồi nói.
“Tu La thượng nhân kia đúng là một diệu nhân.” Viên Minh chưa từng nghe nói về người này, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Tịch Ảnh còn chưa nói hết ý, có điều Tịch Ảnh không nói, hắn cũng không tiện hỏi.
“Ngươi đột nhiên liên hệ ta thế này chắc là có chuyện muốn cùng ta thương lượng?” Tịch Ảnh lại hỏi.
“Ta dùng sức mạnh của Thâu Thiên đỉnh, nhìn rõ được hoàn cảnh bên trong thành Ân Đô, toàn thành bị một màn sương đen bao phủ, dòng chảy của sương mù như hàm chứa biến hóa nào đó của cấm chế…” Viên Minh cẩn thận thuật lại tình hình trong thành cho Tịch Ảnh, còn vẽ lại cả sơ đồ đường phố và cả dòng chảy của sương đen trong thành cho nàng.