TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 997: Mê hoặc (2)

“Trong đại tộc, người có thể có tâm tính thuần lương như nàng, cực nhỏ. Có lẽ, ngươi có thể thử chậm rãi phát triển, để nàng gia nhập vào chúng ta...”

“Nhưng mà... Chẳng qua giai đoạn hiện tại, trước tiên vẫn phải giấu tài, không thể gấp. Trước hết để cho ngươi bức ép một chút. Chờ thời cơ thích hợp, thì có thể hướng dẫn một lần.” Người đeo mành đen lại nói. “Ngoài ra, Đại Đạo Giáo trải qua lần đánh bất ngờ này, thiết kế hố hai giáo còn lại, có lẽ sau này có thể ngồi vững vàng bảo tọa thiên hạ đệ nhất giáo.”

“Kim Ngọc Ngôn và Nhạc Đức Văn, không hổ là bạn nối khố. Năm đó tính toán thất bại, mà có thể toàn thân trở ra. Bây giờ đã ẩn nấp nhiều năm, một lần ra tay, đánh trúng bảy tấc, đại thế cũng đã định.” Ninh Diễm Phỉ nói.

“Không vội, không vội, vị phía trên đã sắp không xong rồi. Bọn họ đang tiêu hao lực lượng chúng ta, lại không biết rằng chúng ta cũng đang thấu hiểu lực lượng bọn họ, hãy chờ xem, thời cơ chúng ta chờ sắp đến rồi. Áp chế người của bọn họ không mất bao nhiêu thời gian.” Người đeo mành đen khẽ mỉm cười, đứng dậy, bóng người lóe lên, đã biến mất không thấy.

“Vậy ta sẽ nhịn thêm...” Ninh Diễm Phỉ nhắm mắt, ngón tay xoay nhẹ cái chén, không biết đang suy nghĩ gì...

*

Trương Vinh Phương thu dọn hành lý đơn giản, mặc trang phục màu đen gọn gàng, tay ngắn quần dài, bên hông buộc một đai lưng da rắn bản rộng, phía sau treo từng bọc nhỏ tách rời, giống như treo từng chùm nho đen.

Sau khi đổi thân hình, hắn sắp xếp xong người trước kia đã từng giả trang mình, vẫn là lão đạo lúc trước ở Trầm Hương cung.

Người này đóng kịch chân thực, khí thế tràn đầy, quả thực thể hiện thủ giáo phủ doãn còn tốt hơn chính hắn.

Vì lẽ đó để hắn ta tiếp tục giả trang là thích hợp nhất.

Sau khi xác định tất cả, ngay đêm đó hắn lên đường luôn, không thông báo cho bất cứ ai, chỉ để lại mấy phong thư rồi nghênh ngang rời đi.

Rời khỏi phủ Tình Xuyên, hắn không đi đường bộ, mà là ngồi thuyền.

Trong phạm vi quản hạt của phủ Tình Xuyên có cảng Tình Xuyên, tuy trong đó không nhiều thuyền, nhưng cũng có các loại thuyền hàng đi tới nơi khác.

Trước đó bề ngoài Linh Đế điều hắn tới đây, chính là mượn danh nghĩa chỉnh đốn phát triển bến cảng.

Trương Vinh Phương tùy tiện leo lên một chiếc. Mượn tên tuổi học trò học cung ra ngoài du lịch, đi dọc theo dòng hải lưu, đi tới cảng Cửu Châu gần phủ Vu Sơn.

Hắn dự định đi phủ Vu Sơn thăm tỷ tỷ bọn họ trước tiên, sau đó đi tới Đan tỉnh có Ngũ Đỉnh phái.

Trên đường sẽ nghe ngóng nơi Nhạc sư chết đi thật sự.

Còn có Nguyệt Vương, hắn luôn có cảm giác, Nguyệt Vương xuất hiện quá đúng dịp. Giống như cố ý phối hợp với Đại Đạo Giáo để ra tay.

Nhưng mà rõ ràng Cảm Ứng môn và Đại Đạo Giáo lại là kẻ thù truyền kiếp.

Phối hợp với nhau, cũng phải thả xuống được rất nhiều thù hận trước đây mới được.

Rào.

Sóng biển đánh vào thân thuyền phát ra âm hưởng.

Cũng kéo Trương Vinh Phương trong suy tư trở về.

Hắn ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, nhìn đường viền cảng dần dần xa khỏi phủ Tình Xuyên, trái lại trong lòng có cảm giác ung dung khi thoát khỏi lồng chim.

“Từ giờ trở đi, ta không phải là Trương Ảnh, mà là Trương Cảnh.”

Bóp chữ đổi tên xem như là kỹ năng truyền thống của hắn.

Vào giờ phút này, hắn không cần suy nghĩ thêm phải ẩn giấu thực lực gì nữa, mà muốn thỏa thích làm việc mình muốn làm.

“Trương tiên sinh, là lần đầu tiên rời khỏi quê nhà sao?” Chủ thuyền Nghiêm Chinh bên cạnh, cầm tẩu thuốc chậm rãi đi tới tiếp lời.

“Quê nhà ta vốn không phải là nơi này, qua tới bên này để tạm thời kiếm tiền thôi.” Trương Vinh Phương nở nụ cười trả lời.

“Kỳ thực phủ Tình Xuyên rất tốt, rất an toàn. Có thể cân nhắc tới đây đặt mua bất động sản. Nếu Trương tiên sinh có ý, có thể lấy tìm lão Nghiêm ta làm thay, nể duyên phận đã gặp mặt, giảm 8% cho ngươi.” Chủ thuyền Nghiêm Chinh cười ha hả nói.

“Vậy thì đa tạ Nghiêm huynh.” Trương Vinh Phương cười nói.

“Trương thúc thúc là người luyện võ sao?” Một nữ hài tử tóc ngắn, đôi mắt to tròn, tư thái yểu điệu mạnh mẽ, đứng trên boong thuyền chủ động tiến lại gần.

Hai chân nữ hài thon dài, da thịt là màu vàng nhạt khỏe mạnh, trước ngực không lớn không nhỏ chỉ mặc áo ngực, nửa người dưới là quần dài màu xám bó sát người, phác hoạ ra đường cong thon dài no đủ.

Vừa nhìn đã biết là thường xuyên vận động rèn luyện.

“Tại sao lại gọi ta là thúc thúc? Ta rất già hả?” Trương Vinh Phương không nói gì, sờ sờ chòm râu trên cằm.

“Năm nay ta mười bảy tuổi, cha ta nói ngươi đã sắp ba mươi, thế không gọi thúc thúc thì nên gọi là gì?” Nữ hài mở to hai mắt nói.

“Ca ca?” Trương Vinh Phương thử nói.

“Lêu lêu không biết xấu hổ.” Ngón tay nữ hài đẩy khóe mắt làm mặt quỷ.

Trương Vinh Phương và Nghiêm Chinh đều nở nụ cười.

Thuyền chậm rãi rời đi.