TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 996: Mê hoặc (1)

“Ta biết không có quan hệ gì với ngươi, Nhưng điều ta hỏi chính là, ngươi có biết được chút chi tiết nhỏ trong đó liên quan đến vụ án này hay không.” Ninh Diễm Phỉ chân thành nói “Thương gia không phải là người dễ lừa gạt, trước kia ngươi có xung đột với Thương Đinh Diệp, bọn họ nhìn trong mắt, hiện tại Thương Đinh Diệp mất tích, ngươi nói ngươi không liên can, cũng phải để cho bọn họ tin tưởng mới được.”

“Nhưng chúng ta là Ninh gia, nếu bọn họ có chứng cứ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới bắt ta!” Ninh Hồng Ly trầm giọng nói.

“Thương gia thế lớn... Ninh gia chúng ta năm đó nhận không ít tình cảm của bọn họ.” Ninh Diễm Phỉ bất đắc dĩ nói: “Hồng Ly, tuy rằng việc này không có liên quan gì với ngươi, ta cũng tự nhìn ra được, từ nhỏ đến lớn ngươi đều không nói dối, ngươi làm người đủ kiêu ngạo. Nhưng trong việc này ngươi cần phải tới Thương gia bồi lễ nhận lỗi mới phải.”

“Ta nói là không có quan hệ gì với ta! Dựa vào cái gì mà muốn ta đi bồi lễ nhận lỗi?” Ninh Hồng Ly ngạc nhiên nói.

“Ta hiểu rồi, nhưng chỉ có ta hiểu thì cũng vô dụng. Muốn để Thương gia cùng tin tưởng việc này không phải do ngươi gây nên. Một Tông Sư mất tích, việc này ảnh hưởng quá lớn.” Ninh Diễm Phỉ bất đắc dĩ nói.

Ninh Hồng Ly không có gì để nói.

Trong mười hai tông phủ chủ, phủ chủ Ninh gia nàng, thường bị gọi là phủ chủ mềm yếu nhất.

Trước đây nàng còn tưởng rằng chỉ là đồn đại.

Bây giờ xem ra, thế mà để nàng thân là Tông Sư, vì một cái hoài nghi không có chứng cớ, mà phải tới Thương gia bồi lễ nhận lỗi?

Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Nàng vứt mặt mũi Ninh gia đi đâu bây giờ?

“Đại tỷ, ngươi biết mình đang nói cái gì không?” Ninh Hồng Ly trầm giọng, đè nén cảm giác trong lòng xuống.

“Ta hiểu rất rõ. Hồng Ly, đây là do chúng ta nợ người ta, năm đó...”

“Ta không muốn nghe cái gì năm đó, ta chỉ nói sự kiện hiện tại. n tình ân đức và sự thực thì thế nào, hai chuyện là khác nhau! Ta đang nói hiện tại!” Ninh Hồng Ly nghiêm túc nói.

Khí thế Tông Sư vô thức mà chậm rãi tản ra.

Ninh Diễm Phỉ trở nên im lặng, bưng trà sữa trước mặt lên, lại chỉ lắc lắc để nước bên trong chuyển động, mà không uống.

Hai người yên lặng một lát.

Ninh Diễm Phỉ mới lên tiếng lần nữa.

“Sự kiện bây giờ, ta hi vọng trước khi phủ chủ Thương gia trở về đã được xử lý thỏa đáng, không có bất kỳ sai sót gì còn lại. Ninh gia ta không thể bị liên luỵ vào việc này. Ngươi hiểu chưa? Hồng Ly?”

“Ta không hiểu! Tại sao mỗi lần, mỗi lần đều là chúng ta phải nhường nhịn?” Ninh Hồng Ly cất cao giọng.

“Không tại sao cả, đây là do chúng ta nợ họ.” Ninh Diễm Phỉ nhắm mắt, bình tĩnh trả lời.

“Nợ bọn họ? Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ân oán rõ ràng, có ân tất báo, đó là ngươi! Nhưng ngươi không thể dùng nguyên tắc của ngươi để áp bức mọi người chúng ta, áp bức chúng ta phải làm việc theo ý muốn của ngươi!”

Oành!

Ninh Hồng Ly vỗ một cái lên mặt bàn, đánh bàn hắc mộc cứng rắn ra một chưởng ấn sâu hoắm.

“Chuyện của ngươi, là chuyện của ngươi, chuyện của Ninh gia là Ninh gia!” Hô hấp nàng dồn dập, lớn tiếng lạnh lùng nói.

“Hồng Ly, vì ta muốn tốt cho ngươi, tại sao, ngươi luôn không nghe lời như vậy...” Ninh Diễm Phỉ hạ mắt xuống, nhẹ giọng nói.

“Có tin bây giờ ta tới Thương gia giết người hay không?” Ninh Hồng Ly bỗng nở nụ cười.

Ninh Diễm Phỉ im lặng.

Bất kỳ một Tông Sư nào cũng đều có tự tin tuyệt đối vào tâm niệm của mình, cho nên nàng thử dùng phương thức mềm dẻo để thuyết phục.

Nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn thất bại.

“Vẻn vẹn chỉ là một chuyện chịu nhận lỗi, là có thể tối đa hóa khả năng tránh khỏi uy hiếp nguy hiểm xuất hiện? Một chuyện đơn giản như vậy là có thể nhận được chỗ tốt lớn như vậy, tại sao ngươi không muốn?” Nàng khẽ thở dài.

“Trên đời này, không phải mọi người đều chỉ nhìn lợi và hại. Tỷ tỷ, cũng không phải tất cả mọi người đều vui lòng nghe theo sắp xếp của ngươi mà làm bất cứ chuyện gì.”

Ninh Hồng Ly đứng lên, xoay người rời đi.

Ninh Diễm Phỉ nhìn bóng nàng giận dữ rời đi, thở dài trong im lặng, lẳng lặng ngồi tại chỗ như trước.

Một lúc lâu sau.

Nàng cúi đầu, uống trà sữa trong ly cạn sạch một hơi.

Lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên bồ đoàn trước mặt vừa nãy Ninh Hồng Ly ngồi đã có thêm một bóng người gầy gò.

Đối phương đội nón rộng vành màu vàng nhạt, một thân áo bào tím, dưới nón rộng vành treo mành đen mỏng, mành đen rủ xuống trên nón rộng vành che khuất khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy, khuôn mặt phía dưới mành đen còn đeo mặt nạ ác quỷ màu đen.

“Xem ra nàng không muốn nghe theo ngươi.”

Người đeo mành đen nói giọng quái dị, không phải nam không phải nữ, cứ như là một loại âm sắc giả nào đó.

“Tông Sư tự có lòng dạ của mình, bình thường thôi.” Ninh Diễm Phỉ không đổi sắc.