Ngay cả trong khu vực rộng lớn của Đại Đô, trong mỗi thế lực đứng đầu, có lẽ cũng chỉ có mấy người. Tất cả họ đều là những cường giả đứng đầu nhất.
Giống như Thượng Quan Phi Hạc này.
Người này có lẽ xác suất sau khi đột phá Đại Tông Sư, sẽ vẫn kiên trì tu hành cho đến khi đạt tới Viên Mãn, cuối cùng không tiến đến mức không thể tiến hơn được nữa được Bái Thần.
Những cường giả như vậy, không có chỗ nào mà không phải là rồng phượng trong loài người, đằng sau một người là cả một thế lực thân tín hùng hậu.
Hoàn toàn không thể lộn xộn.
“Nếu bây giờ Nhạc sư phụ đã đi rồi, tại sao thế tử không từ bỏ cái vị trí hão này và cùng Tả mỗ trở về Nguyệt Thần Cung. Với trình độ bảo mật của Nguyệt Thần Cung, đợi đến khi tu vi đạt đến cực hạn, ra ngoài cũng không muộn.” Lúc này Tả Hàn mặc dù không ở trung tâm vòng xoáy, nhưng cũng cảm nhận được áp lực nặng nề, mưa gió sắp ập đến.
Ngọc Hư Cung Đại Đạo Cung dốc hết toàn lực, rất nhiều Tông Sư, Đại Tông Sư ra tay như vậy, nhưng bọn họ đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì?
Khi Chưởng giáo qua đời, không ai có thể tin Đại Đạo Giáo sẽ không có biểu hiện gì.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi đợt phản kích đầu tiên của Đại Đạo Giáo.
Đợt phản kích đó giống như một thanh đao, có thể cắm phập xuống bất cứ lúc nào, nhưng không biết sẽ đâm về hướng nào.
“Nhạc sư phụ đặt nhiều hy vọng vào ta, đã phải trả giá rất nhiều. Nhưng… trở thành Chưởng giáo không phải là điều ta mong muốn…” Trương Vinh Phương khẽ thở hắt ra một hơi dài.
Kỳ thực, thay vì đến Nguyệt Thần Cung không rõ tình hình, đối mặt với Nguyệt Thần có thể tồn tại, còn không bằng ở lại Đại Đạo Giáo. Ít nhất thì mối quan hệ của hắn với Kim Ngọc Ngôn sư thúc tổ của Ngọc Hư Cung bên này hình như có khả năng càng tiến một bước.
Vả lại hắn đã nhận được rất nhiều sự chăm sóc từ Nhạc sư phụ.
Nếu lúc này mà lại đi thẳng một mạch thì chẳng phải là một việc làm tốt.
“À đúng rồi, lời cuối cùng mà tên đó nói, Tả thúc, thúc có biết đó là gì không? Một chiêu cuối cùng của ta có gì khác biệt với bộc phát bình thường?” Trương Vinh Phương đổi chủ đề.
Đối với cái chết của Thương Đinh Diệp, ở bên ngoài Trương Ảnh hắn là một Siêu Phẩm Ngoại Dược, hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của Thương Đinh Diệp.
Vì vậy, cho dù Thương gia có điều tra, không thăm dò được thực lực thực sự của hắn thì cũng không thể tìm ra hắn.
Lúc này, điều hắn quan tâm hơn là lời cuối cùng mà Thương Đinh Diệp đã nói.
Rốt cuộc khối u đỏ tím sau lưng hắn là gì? Có lẽ Thương Đinh Diệp đã từng nhìn thấy trước đây.
“Chuyện bên trong Đại Đạo giáo, Tả mỗ cũng không biết rõ lắm. Nhưng mà một chiêu cuối của thế tử có một loại lực lượng xuyên thấu mơ hồ kỳ lạ. Rất khó diễn tả.” Tả Hàn cau mày nói.
“Giống như là Cực Cảnh, chỉ cần điều động bản thân mình sẽ có nhiều lực lượng máu thịt tồn tại.”
Bọn họ không có những từ như cơ bắp, vì vậy khi đề cập đến điều này, dùng máu thịt để thay thế.
“Cực Cảnh.” Trương Vinh Phương âm thầm ghi nhớ vào lòng.
“Không nói đến những chuyện này nữa, Tả thúc, ta dự định sẽ hoạt động thật tốt ở Trạch tỉnh, xây dựng một căn cứ an toàn hoàn toàn là của chúng ta. Chúng ta không phải di chuyển khắp nơi, không có nơi ở cố định như trước đây nữa.”
“Việc này có thể thực hiện được. Nhưng mấu chốt là phải có mối quan hệ tốt với Ngọc Hư Cung.” Tả Hàn trầm giọng nói.
Mặc dù cực kỳ chán ghét Ngọc Hư Cung, nhưng hắn ta cũng biết hiện tại với thực lực bản thân cũng chưa có cơ hội trở mặt động thủ với thứ khổng lồ này.
Trương Vinh Phương cũng nhìn ra được tâm tư của hắn ta, hai người liền lên kế hoạch chi tiết về cách sắp xếp, quy hoạch, phát triển trong tương lai, vân vân và mây mây.
Hơn nữa có Tôn Triều Nguyệt ở đây, cùng sự phối hợp và phân công của những người còn lại, mọi việc ở phủ Tình Xuyên giờ đây đều đã được xử lý một cách có trật tự.
Trương Chân Hải và Trương Vân Khải thì chịu trách nhiệm dẫn đầu đội dân chúng Nghịch giáo, tìm kiếm dược liệu của Kim Thiềm Công tiếp theo, đồng thời thu thập những tình báo cần thiết.
Thiên Thạch môn thì phối hợp với các thành viên nòng cốt của Trầm Hương Cung để tìm cách tích lũy tài sản, nơi này không thể so sánh với Thứ Đồng.
Mặc dù phủ Tình Xuyên cũng có bến cảng, nhưng lượng hàng thông qua không lớn, đi lại từ các nước thương mại phải mất nhiều thời gian, chi phí quá cao, thương nhân hàng hải không muốn đến nơi này lắm.
Ngoài ra, mười hai Tông phủ đã nắm giữ hầu hết các ngành nghề từ lâu.
Do đó, nếu muốn kiếm thêm nguồn tài nguyên tiền tài là điều vô cùng khó khăn.
Thời gian rảnh sau đó, Trương Vinh Phương tiếp theo là cách vài ngày sẽ luyện đan một lần, cho ra đời những viên Ích Cốc đan.