Người này chính là đại diện của Chân Nhất đã cùng nhau đến đánh lén Ngọc Hư Cung của Đại Đạo Giáo lần này, là con thứ hai trong số năm con trai của Minh Sơn - Xuân Vinh đạo nhân.
“Đã nhiều năm không gặp Ngọc Ngôn đạo nhân, bây giờ xem ra vẫn xinh đẹp như trước… Thật hiếm thấy… Hiếm thấy.” Xuân Vinh đạo nhân cười nhẹ, khẽ thở dài nói.
“Ba người chúng ta đã nhiều năm rồi không gặp nhau như thế này, đúng không?” Nguyên Lợi Tây tông gật đầu, than thở.
“Ta rất quen thuộc với các ngươi sao?” Nữ tử đeo mặt nạ vàng kia lạnh lùng nói: “Nguyên Sư và Thanh Dịch đang ở đâu? Sao không ra gặp ta?”
“Gặp hay không gặp thì có ích gì?” Nguyên Lợi nhẹ nhàng chuyển động phật châu.
“Bây giờ sư đệ kế thừa đại nghiệp, bận rộn việc quốc gia đại sự, không nhàn nhã như chúng ta.”
Tính ra Nguyên Sư thực ra là sư đệ của lão ta.
“Có hai người chúng ta, chẳng lẽ Ngọc Ngôn còn cảm thấy chưa đủ sao?” Đạo nhân Xuân Vinh ở một bên cười nói.
Kim Ngọc Ngôn cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi nàng đã thử mạnh mẽ xông tới.
Nhưng đáng tiếc… Hai người này cùng một cấp bậc với nàng. Mặc dù yếu hơn nàng, không thể đối đầu trực diện với nàng được, nhưng muốn quấn lấy, ngăn cản nàng lại dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải như vậy, nàng sẽ không lãng phí thời gian ở đây mãi thế này.
“Nhạc Đức Văn là tự mình muốn chết, đó là việc riêng của hắn ta, nhưng các ngươi động thủ với Thiên Bảo Cung có phải là quá đáng lắm không?”
“Cũng không quá đáng lắm, nếu Ngọc Ngôn cho rằng Ngọc Hư Cung là một thể, thì đó là điều đương nhiên. Nhưng nếu không, thì đó là do Nhạc Đức Văn tự mình tìm lấy.” Nguyên Lợi Tây tông mỉm cười.
“Sắc trời không còn sớm, thay vì ở đây lãng phí thời gian, không bằng là trở về Trạch tỉnh. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng được chứ?”
Lão ta trông giống như một hòa thượng già sắp gần đất xa trời, nhưng sau khi giao thủ vài lần, Kim Ngọc Ngôn biết rõ trong hai người, Nguyên Lợi này mới là người phiền toái hơn.
Nàng lập tức im lặng, cười gằn một cái, nhắm mắt điều tức.
Nguyên Lợi và Xuân Vinh không lên tiếng nữa, cũng tĩnh tọa, tiềm tu văn công ngay bên Dực Giang.
Hai bên hợp lực để dọn dẹp Đại Đạo giáo đang gây rắc rối ra khỏi tràng. Đây là điều mà họ đã sớm bàn bạc xong.
Bây giờ Kim Ngọc Ngôn của Ngọc Hư Cung tự mình xuất độ, cũng nằm trong tính toán của họ.
Chỉ là lúc này Kim Ngọc Ngôn biết mình không thể làm được gì, bị hai người bọn họ ngăn cản, vẫn không chịu rút lui.
Một trong hai người, trong lòng không thể giải thích được, chuyện cho tới bây giờ, kỳ thật bọn hắn đã có chút mơ hồ.
Nếu như lúc đầu họ hợp tác để ngăn cản Kim Ngọc Ngôn, nhưng mà bây giờ, có vẻ như tình thế đã thay đổi.
Biến thành Kim Ngọc Ngôn ngăn cản hai người họ.
Rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
Nàng nên biết rằng, hai người đều là Linh Tướng, thực ra không hề quan tâm đến chuyện thắng thua.
Vì đặc tính của Linh Tướng bọn họ cho dù bị đánh bại, nhưng hầu như không thể bị giết chết được.
*
Hậu viện, phủ nha Tình Xuyên.
Trương Vinh Phương nhớ lại trận chiến trước đó.
Trong nháy mắt cuối cùng đó, hắn đã cố gắng hết sức, đột nhiên một tia lực lượng từ lưng hắn tăng cường uy lực cho toàn bộ cú đánh của hắn lên một cấp bậc cao hơn.
Và nhìn vào hoàn cảnh lúc đó, tên kia dường như đã nhận ra loại lực lượng quỷ dị đó là gì trước khi chết.
Hắn vừa suy nghĩ vừa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cây Tình Hoa trắng muốt vừa mới được di chuyển đến trồng.
Tất cả hoa cỏ cây cối ở hậu viện đều đã được thay thế bằng cây Tình Hoa.
Hắn thích loại màu trắng này, màu trắng rợp cả góc trời, hương thơm vương vấn nơi chóp mũi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Bảo Cung, tựa như có thể rửa sạch mọi uể oải và mệt nhọc trong lòng.
“Thương Đinh Tiêu đã chết rồi. Thương gia có thể sẽ không phát hiện ra trong thời gian ngắn, nhưng nếu để lâu, bọn họ nhất định sẽ chú ý điều tra. Dù sao hắn ta cũng là một Tông Sư, không biết sắp xếp của chúng ta sẽ có hiệu lực hay không?” Tả Hàn ở phía sau, lo lắng nhẹ giọng nói.
“Không cần lo lắng.” Trương Vinh Phương xoay người lại: “Nhạc sư phụ đã không còn nữa, cho nên đối với ta mà nói Đại Đạo giáo đã không còn quá nhiều lưu luyến.
Nếu như bị phát hiện, cùng lắm thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi này trốn đi nơi khác ẩn nấp.
Những người duy nhất có thể có ảnh hưởng với chúng ta chỉ có số nhiều Tông Sư, hoặc thậm chí là Đại Tông Sư.
Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, có thể có bao nhiêu Đại Tông Sư?
Hầu hết họ đều là những người có quyền cao chức trọng, người nào sẽ bỏ nhiều thời gian và công sức chỉ để truy tung chúng ta đây?”
“Thế tử nói rất có lý.” Tả Hàn tán đồng với nhận định này.
Đại Tông Sư không phải là cải trắng ngoài chợ.