“Chẳng lẽ Đạo Cung trăm năm lại bị phá hủy chỉ trong chốc lát như thế này sao?” Hắn ta ngẩn ngơ nói.
“Đạo tử đâu? Chưởng giáo đã mất, bây giờ Đạo tử nên kế vị Thiên Bảo ta mới phải!” Phương Tri Quân trầm giọng nói.
“Đạo tử… Hai vị Đạo tử, một người ở Tình Xuyên, Trạch tỉnh xa xôi, một người khác bây giờ...” Tạ Linh lắc đầu.
Nhìn Trương Thanh Chí thế kia, chưa nói đến để hắn ta kế vị, làm một đạo nhân bình thường cũng khó.
Ý chí và tinh khí thần của hắn ta gần như bị phế đi.
Hơn nữa, tu vi của hắn ta còn lâu mới đủ trình độ làm Chưởng giáo, cho nên vị trí này đương nhiên không thể giao vào tay hắn ta.
Người còn lại, tu vi còn xa mới đủ để giữ chức vụ Chưởng giáo, trước mắt chỉ có thể do ba người bọn họ hợp tác xử lý.
Nhất thời cả ba người đều vô kế khả thi, im lặng không nói gì.
Các đạo nhân xung quanh vốn đã bị đuổi ra khỏi Đạo Cung, bây giờ khi nhìn thấy ba vị Cung chủ cũng mờ mịt mất phương hướng, trong lòng càng thêm đau buồn và bất lực.
Một số đạo nhân vốn có lòng trung thành yếu, dứt khoát lặng lẽ thoát thân ra ngoài, nghênh ngang rời đi.
Chỉ cần tìm một nơi cởi đạo bào, muốn rời khỏi Đại Đạo giáo đã không thể cứu vãn chẳng phải quá dễ dàng sao.
“Đi thôi.” Phương Tri Quân liếc nhìn Thiên Bảo Cung lần cuối, cây Tình Hoa hút hết tầm mắt, sau này có lẽ hắn ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.
Nơi này sắp bị Chân Nhất cải tạo thành Thái Dương Cung Chân Nhất.
Có lẽ kể từ hôm nay, cái tên Thiên Bảo sẽ không còn tồn tại nữa.
“Không hay rồi, Đạo tử Trương Thanh Chí biến mất rồi!”
Lúc này, bỗng một đạo nhân hoảng hốt lo sợ lớn tiếng kêu lên.
Cái gì?
Ba vị Cung chủ đồng thời cả kinh.
Lúc này, ai cũng có thể rời đi, nhưng Đạo tử thì tuyệt đối không thể.
Đây là cốt lõi của tinh khí thần, đại diện cho toàn bộ Thiên Bảo Cung.
Hai vị Đạo tử, ngay cả khi bây giờ Trương Thanh Chí đã tàn phế, nhưng hắn ta vẫn là một Đạo tử.
Nếu truyền ra ngoài, thấy tình hình Đại Đạo giáo không ổn, nhân cơ hội chạy trốn, vậy thì thanh danh toàn bộ Đại Đạo Giáo sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ trầm trọng!
Nếu như nói việc Thiên Bảo Cung bị chiếm đóng là một đòn đả kích nặng nề, thì Đạo tử chạy trốn chính là đòn đả kích nặng nề thứ hai!
Lúc này, không chỉ ba Cung chủ biến sắc, mà trong lòng các cao tầng của Thiên Bảo cung cũng dồn dập ầm vang.
Nhanh chóng phái người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng một lúc sau, mọi người mới xác nhận thật sự đã không thấy Trương Thanh Chí đâu cả.
Một trận ong ong vang vọng trong tâm trí của ba Cung chủ.
Một sự khủng hoảng khôn tả tràn ngập trong lòng.
Trời, có thể phải thay đổi rồi!
*
Cách Đại Đô 70km, có một hẻm núi tên là Thái Dịch.
Chuyện kể rằng ở đây có một vị chân tiên đắc đạo, cưỡi một con trâu, truyền dạy cho tổ sư của Đại Đạo giáo một quyển Kinh Dịch kinh điển.
Do đó mà có tên này.
Hẻm núi Thái Dịch nhìn từ xa trông giống như một con sông lớn chảy qua khe đá hình tam giác.
Nước sông chảy xiết, tên là Dực Giang.
Đỉnh núi đá cao chót vót, tên là Thái Trần.
Vì vậy, tất cả đều lấy một từ đồng âm, tên là Thái Dịch.
Lúc này, hẻm núi ở bên bờ sông có một tảng đá nhạt màu cao hơn ba mét, phía trên tảng đá bất thường có một người đang ngồi xếp bằng.
Người này đội kim quan, mặc áo trắng, hai tay đen nhánh, dày cộm nặng nề, như thể đang đeo một loại găng tay mảnh che tay nào đó.
Từ xa, nhìn đường cong thướt tha kia, khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ vàng, đôi mắt nhắm nghiền, rõ ràng là một thiếu nữ.
“Các ngươi đã canh giữ ta ở đây ba ngày. Có vẻ như ngày thường Chân Nhất và Tây tông nhàn rỗi lắm nhỉ. Lãng phí thời gian ở đây chỉ vì một mình ta.”
Giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên, thanh âm tựa như suối trong vắt trên núi cao, nhưng vẫn mang theo một tia thanh nhã quý khí nhàn nhạt.
Đối diện với nữ tử, trên bờ sông, lúc này có hai bóng người đang ngồi xếp bằng.
Một người mặc một chiếc áo cà sa lớn bằng lụa màu vàng đỏ, thân hình gầy guộc, đôi mắt đờ đẫn, vầng trán hói có vẻ khô quắt và trũng sâu khắp nơi.
Đây là một lão nhân có vẻ như sắp gần đất xa trời.
Nhưng ở đây, hai người kia đều biết lão ta hoàn toàn không yếu như vẻ bên ngoài.
Bởi vì người này là người mạnh nhất thực sự trong Chân Phật tự, ngoài sư trụ trì đương thời Nguyên Sư, Nguyên Lợi.
Một bên khác, một m lão giả mặc áo đạo bào tím bầm, râu dài phất phơ, tay áo bồng bềnh, lưng đeo trường kiếm, khí chất tiên phong đạo cốt một phái.
Chỉ là loại khí chất này quá mức uy nghiêm, trái lại mang đến cho người ta cảm giác hư ảo, không có thật, khiến người ta cảm thấy lão ta càng giống một lão đạo nhân lừa đảo.