Chỉ có một số người vẫn còn giữ lại tí lương tri, vẫn còn có sắc mặt khó coi, tiêu cực bị động.
Hơn mười người rất nhanh phân tán ra.
Nương theo linh quân bên ngoài tiến vào, bộ phận bọn họ xông tới khách điếm bình dân gần đấy, trực tiếp hạ thủ với khách nhân của khách điếm.
Trong từng tiếng phá cửa, lúc này những tinh nhuệ của Ngọc Hư Cung đã hoàn toàn biến thành quái vật phát tiết thú tính.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc, thậm chí còn có khách nhân ỷ vào mình có thân phận, làm ra vẻ quát lớn.
Nhưng đều không có chút ý nghĩa nào cả.
Phàm là kẻ nào phản kháng, đều bị đánh chết tại chỗ.
Cao thủ Ngọc Hư Cung xuất động lần này, hầu như đều là Linh Vệ Linh Lạc.
Bọn họ cơ bản là không có cách nào bị giết chết. Bọn họ không kiêng nể gì cả, giống thú hoang phá hoại bị thả ra, bừa bãi tàn sát tất cả.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi nghe biến cố trong khách điếm phía sau.
Hắn không có đi xử lý, mà là đưa mắt nhìn Ninh Hồng Ly bên cạnh.
"Ta không sao. Yên tâm đi, ta hiểu. Cũng không xằng bậy!" Hắn chân thành nói.
Ninh Hồng Ly lo lắng nhìn hắn.
"Không có chuyện gì đâu, muốn đi làm gì thì hãy đi đi, bọn họ đều là dân đen, là tội nhân, theo lý nên bị trừng phạt. Không nên coi bọn họ là người, làm đồ chơi súc vật là được." Nàng dịu dàng an ủi.
Chỉ là nàng an ủi như vậy, trái lại khiến trong lòng Trương Vinh Phương càng thêm áp lực.
"Ta hiểu." Hắn thấp giọng đáp lời.
“Không phải sợ. Ngươi mới vừa mới bắt đầu, không thể thích ứng ngay. Tự tham dự một thoáng nữa là tốt rồi, không phải rất nhiều lần trước đây ngươi cũng như vậy à?” Ninh Hồng Ly dịu dàng nói.
Trước đó tàn sát thôn trấn, Trương Ảnh không phản ứng mãnh liệt như vậy.
Tại sao lần này phản ứng lớn như vậy?
Nàng hơi có chút không hiểu được.
“Cảm ơn Hồng Ly tiền bối.” Trương Vinh Phương nghiêm túc gật đầu.
“Nhớ kỹ, đừng để ý quá mức, thế giới này chính là như vậy. Trời sinh ngươi ta đã có khác biệt một trời một vực với những tiện dân hạ đẳng kia. Giống như đồ tể giết súc vật, chúng ta thu gặt mấy người cũng là việc thiên kinh địa nghĩa. Chuyện như thế, sau này ngươi sẽ còn gặp được nhiều hơn nữa. Chuyện con dân Đại Linh ta, thu gặt các nước nhỏ khác ở bên ngoài cũng giống như vậy. Tự nhiên trong thiên địa, cá lớn nuốt cá bé, cũng không có vấn đề gì.”
Ninh Hồng Ly chỉ lo hắn nghĩ quẩn, lại an ủi lần nữa.
Nhưng bản thân nàng cũng có nhiệm vụ, sau khi nói vài câu cũng bị người kêu tên mà rời khỏi.
“Chính ngươi tự thử xem, tự thích ứng một chút là tốt rồi.”
Trước khi đi nàng lại căn dặn lần nữa.
Trương Vinh Phương nhìn theo bóng nàng rời đi, rất nhanh tại chỗ chỉ còn lại hắn và lác đác mấy người khác.
Bọn họ đều là số người cực ít không muốn động thủ.
Trước kia nhiều lần đồ thành đều còn lại mấy người bọn họ.
Nhưng lần này... Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, dưới chân mượn lực, nhanh chóng triển khai thân pháp, chạy tới phương hướng gặp được Tiêu Thanh Anh.
Dù như thế nào, hắn không thể để cho bên sư phụ Trương Hiên có chuyện.
Với thân phận địa vị của hắn, chung quy bảo vệ mấy người họ rời khỏi nơi này cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng hắn nhất định phải nhanh chóng, nếu không...
*
*
*
Lửa lớn tùy tiện lan tràn bên trong phòng ốc bằng gỗ xung quanh.
Nhiều đội quan binh không ngừng thô bạo phá mở cửa phòng, nhảy vào xông vào, cướp đoạt tài vật, ức hiếp nữ tử.
Vào đúng lúc này ác tâm dục vọng của con người bị thể hiện ra đến vô cùng sâu sắc.
Tất cả mọi người đều kéo mặt nạ giả thiện xuống, trắng trợn không kiêng dè mà trút hết tất cả trong bản thân.
Mấy trăm tên bộ khoái quan sai của huyện Miên Khâu chỉ ngay giây đầu tiên đã bị xử lý tàn sát.
Một lượng lớn Linh quân đứng ở ngoài thành, ngăn chặn tất cả cửa ra vào trên những con đường phải đi qua, lấy súng kíp cung nỏ kết trận, chỉ cần có người đi ra là sẽ bị bắn giết toàn bộ.
Lửa lớn nhen khắp toàn bộ huyện thành, khói đặc bốc lên bị thổi vào tầng mây, ánh lửa nóng rực hoàn toàn rọi sáng một nửa bầu trời đêm.
Lúc này mặt phía bắc nội thành, một chỗ cạnh quảng trường.
Tiêu Thanh Anh đẩy xe nướng nhỏ mà khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, nhìn quan quân phía xa trắng trợn không kiêng dè mà cướp đốt giết hiếp, có thế nào nàng cũng không nghĩ tới, quan binh lại đến nhanh như vậy.
“Làm sao bây giờ? Sợ là chúng ta đã không ra được nữa?” Nàng nhanh chóng bỏ xe đẩy nhỏ đi, trốn vào một ngõ nhỏ âm u bên phải, tránh để mình bị phát hiện.
Trong ngõ hẻm, Trương Hiên mang theo chừng mười người cùng đi ra theo, sắc mặt cũng khó coi nghiêm nghị.
“Bọn họ đến quá nhanh, chúng ta hoàn toàn chưa chuẩn bị để rút đi xong. Trước đó mấy điểm còn lại không trả lời tin tức trở lại, xem ra là đều đã xong cả rồi!”
“Sắp xếp từ phía trên như thế nào?” Tiêu Thanh Anh thấp giọng hỏi.