Trước đây Thanh Hòa Cung chính là một trong những trận địa khởi nghĩa. Hôm nay, các nơi Trạch tỉnh khởi nghĩa, sư phụ Trương Hiên lại lần nữa xuất hiện ở phụ cận.
Trùng hợp à?
Hắn không cho là vậy.
Rất nhanh đã trở lại khách điếm bình dân, Trương Vinh Phương trở về phòng định nhanh chóng viết tờ giấy, nhắc nhở sư phụ Trương Hiên mau rời đi.
Cốc cốc cốc.
"Tiểu Ảnh, đi ra ngoài một chút. Lâm thời tập hợp." Ninh Hồng Ly ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa.
Trương Vinh Phương thu hồi tờ giấy đã viết xong, trong lòng bỗng có một dự cảm xấu.
"Đã biết Hồng Ly tiền bối."
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đi ra khách điếm bình dân.
Bên ngoài Thượng Quan Phi Hạc không có mặt, nhưng những người còn lại đã đến không ít, tụ tập ở bên cạnh trước cửa phía bên phải.
Lúc này rõ ràng Tông Sư Thương Đinh Diệp trở thành dẫn đầu lâm thời.
Trong tay hắn ta đang cầm một cuộn giấy giống như là mật tín, mở ra nhìn kỹ, lông mày nhíu chặt.
Không bao lâu sau hắn ta xem hết, nhẹ nhàng xé nát cuộn giấy, vung ra.
"Mọi người, chuẩn bị phối hợp bên ngoài phong tỏa cả huyện thành!"
Tất cả cao thủ Ngọc Hư Cung ở đây đều rùng mình.
"Thương Tông Sư." Một người chắp tay trầm giọng hỏi: "Phong tỏa toàn bộ huyện thành Miên Khưu, chẳng lẽ lại là ở chỗ này phát hiện ra…?"
"Không sai, Thượng Quan phủ chủ đã đi trước chặn giết tầng lớp cấp cao của loạn quân Nghĩa Minh. Rất nhanh sẽ quay về, toàn bộ Miên Khưu đã bị Nghĩa Minh thẩm thấu. Ở đây đã thành sào huyệt của loạn quân! Phải thanh trừ!" Thương Đinh Diệp trầm giọng nói.
"Thế nhưng. Trong cả huyện thành này có hơn ba trăm ngàn người đấy. Nhân thủ của chúng ta không thể nào đủ được!" Ninh Hồng Ly cau mày nói.
"Phụ cận đã có trú quân được sai tới. Cả huyện thành kể cả trú quân phủ đốc bổn huyện đều đã bị thẩm thấu, phải tiêu diệt toàn bộ." Vẻ mặt Thương Đinh Diệp bình tĩnh nói ra lời khiến mọi người sợ hãi hết hồn.
Sắc mặt của không ít người ở đây đều khó coi.
Không phải ai cũng là sát nhân cuồng, đây không phải một chút, mà là mấy trăm ngàn người!
Cho dù Đại Linh nhiều người nhất, còn đang không ngừng cướp đoạt nhân khẩu bên ngoài, là thứ không thiếu nhất. Nhưng cái việc tàn sát hàng loạt dân trong thành này, loại tính chất này bất luận đối với người nào cũng không phải là một trải nghiệm tốt.
"Các vị, chấp hành đi." Thương Đinh Diệp lãnh đạm quét nhìn mọi người: "Thời kì phi thường, chúng ta không có thời gian sàng chọn từng thân phận loạn quân một, chỉ có giết gà dọa khỉ, mới có thể khiến cho bọn họ hiểu, gây ra hỗn loạn không có chút ý nghĩa nào! Chỉ sẽ mang đến tử vong!"
Thình thịch!!
Đúng lúc này, nơi xa một tiếng pháo nổ bỗng nhiên nổ tung.
Ngay sau đó là tiếng súng dày đặc vang lên.
Trong lòng Trương Vinh Phương khựng lại, nghe được tiếng súng cách khu vực vào thành không xa.
Người sống kêu thảm thiết, thét chói tai kinh khủng, kêu khóc, tiếng rống của nam nhân, tiếng khóc của nữ nhân, trẻ con gào thét.
Tại thời khắc này toàn bộ giống như hồng thủy dũng mãnh tràn vào lỗ tai nhạy bén của hắn.
"Vì sao nhất định phải dùng thủ đoạn dữ dằn như thế, nơi này là Trạch tỉnh, là địa bàn của chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể chậm rãi phong tỏa rồi sàng chọn!" Trương Vinh Phương không nhịn được tiến lên một bước, nói ra.
"Chúng ta không có thời gian." Thương Đinh Diệp nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Nếu không mau chóng phong tỏa, triệt để xử quyết, vô cùng có khả năng khiến tầng lớp cấp cao Nghĩa Minh nghe hơi mà chạy, kết quả như vậy sẽ khiến hành động của chúng ta mất đi hơn phân nửa ý nghĩa."
Trương Vinh Phương nheo cặp mắt lại, còn muốn nói điều gì, nhưng tay lại bị Ninh Hồng Ly nhẹ nhàng cầm lấy.
Tình nhân cũ của sư phụ này hơi lắc đầu với hắn.
"Đây là mệnh lệnh của Thượng Quan phủ chủ, chúng ta không có quyền can thiệp."
"..."
Trương Vinh Phương thầm nghĩ tới sư phụ Trương Hiên và Tiêu Thanh Anh bên cạnh sạp nướng.
Người khác hắn không quản được, nhưng…
Trước đây hắn cho rằng Đại Đạo Giáo là đại giáo Đạo Môn xuất thân bình dân, cắm rễ tầng dưới.
Nhưng hiện tại xem ra. Hắn sai rồi.
Có lẽ dòng ở bên Thiên Bảo cung không có tàn nhẫn như vậy.
Nhưng ở Ngọc Hư Cung, lợi ích lập trường thuộc về thế gia đại tộc của bản thân Đại Đạo Giáo, giờ khắc này lộ rõ mồn một.
"Được rồi, mọi người, phân tán tự do hành động. Nhớ kỹ, bất luận các ngươi bắt được bao nhiêu tài vật, cuối cùng đều phải nộp lên phân nửa cho trong cung. Không thể tư tàng." Thương Đinh Diệp lãnh đạm nói.
"Rõ!"
Lúc này hơi thở của cả nhóm người đều nặng nề.
Đối với bọn họ, tàn sát hàng loạt dân trong thành có chuyện gì thoải mái nhất?
Là phá cửa mà vào như mở rương, cướp đoạt tài phú!
Trừ cái đó ra, còn có thể tùy tiện ở trên đường cái, coi trọng ai là kéo kẻ đó tới chỗ tối tùy ý làm nhục.
Chuyện như vậy họ làm nhiều rồi, chết lặng, không ít người đều thấy không sao, ngược lại còn xem nó như một loại tiêu khiển.