Nơi hắn đứng lúc này là một nơi ngã tư đường.
Hướng đối diện, đi phía trước có ba cái sạp nướng, bên trái hai sạp mì hoành thánh, bên phải là một nhà chè phố.
Chỉ là hắn nhìn quét qua, đang muốn hướng phía chè phố thì thân thể bất chợt khựng lại, dừng nguyên tại chỗ.
"Đó là!?"
Ánh mắt Trương Vinh Phương cấp tốc di động, cấp tốc tập trung lên bóng dáng yểu điệu đang nướng đồ.
Người nọ mắt hạnh mày liễu, tóc dài xõa vai, mặc bộ váy vải bông màu xám mộc mạc đơn giản, dù vậy vẫn không thể che giấu đường cong duyên dáng của nàng.
So với nhiều năm trước, nàng có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, đường cong cơ thể cũng càng đầy đặn hơn.
Khuôn mặt thanh tú đã từng ngây thơ bốc đồng kia, hôm nay đã chuyển thành nhu hòa trong suốt, mang theo một tia tài trí nhìn phá thế sự.
"Tiêu Thanh Anh!?"
Trương Vinh Phương nhận ra thân phận của nữ tử.
Hắn còn nhớ rõ, đây là ái nữ của sư phụ đầu tiên của mình, ban đầu ở Thanh Hòa Cung hẳn là mất tích bí ẩn mới đúng.
Hôm nay tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắn không tự chủ đến gần, đứng ở trước sạp nướng.
Võ nhân trong thị trấn nhỏ này không nhiều lắm, người có chiều cao hơn hai mét giống như hắn đương nhiên cũng không nhiều.
Lúc này hắn đứng trước sạp nướng, nhất thời có vẻ hạc giữa bầy gà, không hợp nhau ở trong một đám khách hàng.
Tiêu Thanh Anh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Khách nhân muốn loại xiên nào, khẩu vị ra sao? Có lẽ phải chờ thêm một chút nữa rồi, ở đây cũng không thiếu người muốn ăn nướng. Giá cả thế nào, mời xem tấm bảng gỗ bên phải."
Cách ăn nói của nàng hoàn toàn khác với trước đây, trở nên nhu hòa thanh tịnh.
Trương Vinh Phương phản ứng kịp, biết mình biến hóa quá lớn, đối phương hoàn toàn không nhận ra mình.
Ban đầu Trương Vinh Phương ở Thanh Hòa Cung chỉ là mầm hạt đậu, mà mình bây giờ ở Đại Đạo Giáo, đó chính là to con.
Nhiều năm khổ luyện tu hành, mang tới thể xác và tinh thần biến hóa, khiến hắn đã biến đổi đến mức hoàn toàn không giống Trương Vinh Phương ban đầu nữa.
Cho nên dù bây giờ hắn không đổi dung mạo, cũng không còn ai có thể nhận được.
Suy nghĩ một chút, Trương Vinh Phương muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không bước ra quấy rầy sinh hoạt của nàng.
"Cho mười xâu thịt xiên, cay vừa đi." Hắn lấy ra túi tiền, đếm mấy cái đồng tiền lớn đưa qua.
Nếu đối phương hiện giờ trông có vẻ sống không tệ lắm, vậy cũng không nên quấy rầy đối phương.
Trong lòng của hắn thở dài một tiếng.
Trên thực tế hắn hiện tại nhìn như sống thoải mái hưởng thụ, nhưng bản chất lại là như xiếc đi dây.
Hơi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống vách đá, rơi tan xương nát thịt.
Tâm tư không muốn Bái Thần của hắn sớm muộn gì đều sẽ bị lộ ra.
Đến lúc đó, cho dù là Thiên Bảo cung Đại Đạo Giáo thân cận nhất, cho dù là Thiên Thạch môn hiện giờ coi hắn là hy vọng, đều có thể sẽ bởi vì thực lực không biết lai lịch của hắn, mà sản sinh mơ ước đối với hắn.
Thế nên từ đầu đến giờ, Trương Vinh Phương đều rất rõ ràng, điều duy nhất để mình dựa vào, cũng chỉ có mỗi bản thân mình.
Võ lực của mình, mới là tất cả.
Rất nhanh, thịt xiên đã nướng xong, được rắc hành thái lên đưa tới.
Trương Vinh Phương tiếp nhận, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Anh, ký ức Thanh Hòa Cung năm đó hiện lên như là lướt qua.
Tay hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn không chào hỏi mà là xoay người nghênh ngang rời đi.
"Tiểu Anh, ngày hôm nay làm ăn khá khẩm nhỉ." Bỗng một giọng nam mới mang theo một tia già nua, lại truyền vào trong tai hắn.
Trong lòng Trương Vinh Phương chợt cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại.
Lúc đầu hắn đều đã dự định rời đi rồi, nhưng vừa lúc nghe được giọng nói kia.
Hắn quay đầu lại nhìn hướng sạp nướng.
Quả nhiên!
Phía bên phải của Tiêu Thanh Anh, lúc này đang có một lão đầu để chòm râu dê, chắp tay sau lưng chậm rãi đến gần.
Hốc mắt lão đầu hãm sâu, khuôn mặt trông không tốt lắm, trên lưng đeo một ấm trà sắt lá, trên cổ treo một chiếc kính mắt hoa văn đồi mồi.
Người này không phải ai khác, chính là sư phụ đời thứ hai ở Thanh Hòa Cung năm đó của hắn -- Trương Hiên!
Yếu hầu Trương Vinh Phương lăn lộn, hắn muốn tiến lên bắt chuyện với ông, nhưng giờ khắc này, hắn là Trương Ảnh, mà không phải là Trương Vinh Phương.
Xung quanh vô cùng có khả năng có cao thủ Ngọc Hư Cung phái tới bảo vệ hắn, hắn không thể để lộ được.
Một đường chạy từ Đại Đô tới Trạch tỉnh, hắn đã hiểu được, nhiều khi không thể ôm tâm lý may mắn.
Thân phận địa vị hiện giờ của mình đã khác xưa, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều phải chú ý tới lời nói và việc làm, bằng không một khi để lộ thân phận, thì sẽ mang đến cho người thân cận tai hoạ.
Đặc biệt là khi, sư phụ Trương Hiên còn có một tầng thân phận khác.
Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm Trương Hiên, xoay người rời khỏi, trở về khách điếm bình dân.