TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 931: Thông tin (1)

Trong chốc lát, một đường đao quang ngắn hơn rất nhiều cùng lúc nở rộ mà ra trên tay Trương Vinh Phương.

Hắn không biết đao pháp gì, nhưng lúc cầm đao kéo dài cánh tay, sử dụng chiêu số chưởng đao vẫn được.

Thu Lâm đao trong tay thuộc về chiến lợi phẩm đến từ Thiên Giáo Minh lúc trước.

Lưỡi đao gọt kim chặt sắt, sắc bén vô song.

Hai thanh dao chợt chạm vào nhau, phát ra một tiếng giòn vang.

Chỉ là một kích mà Minh Hùng biến sắc, cảm giác được một cỗ sức mạnh khổng lồ chảy ra từ lưỡi đao đè xuống.

Vốn dĩ hắn ta cho rằng hai người Thượng Quan Chỉ bị áp chế, chẳng qua là bọn họ quá yếu.

Dù sao mình cũng có thể làm được điểm này, thậm chí có thể thoải mái hơn.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến.

Hít.

Lưỡi đao trong tay hắn ta bị cứng rắn ra sức ép xuống, tới gần gương mặt mình.

Nếu không phải hai tay của hắn ta chống đỡ toàn lực, chỉ sợ một chiêu vừa nãy đã có thể đảo ngược mở gương mặt hắn ta ra.

“Rốt cuộc ngươi là gì?”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Minh Hùng đại biến, bóng người trước mắt lắc lư giữa không trung, đao ảnh đánh tới như mưa to gió lớn rơi xuống.

Đao quang lạnh lẽo mang theo hàn ý thấu xương, lập tức khiến làn da toàn thân hắn ta căng chặt, nổi da gà toàn thân.

Keng keng keng keng!

Trong tiếng va đập nóng nảy, Minh Hùng hoàn toàn không thể dùng ra chiêu số gì.

Chênh lệch sức mạnh tuyệt đối khiến hắn ta trừ phòng ngự, không làm được gì.

Vẻn vẹn khi đón đỡ đao quang từng chiêu từng chiêu càng ngày càng nặng, cũng đã khiến hắn ta không thể không mở trạng thái cực hạn ra.

“Quá yếu.”

Keng!

Một tiếng vang trầm, Trương Vinh Phương đá một cước thăm dò trên lồng ngực Minh Hùng, lực lượng khổng lồ đạp người bay ra ngoài, từ lầu hai nặng nề ngã xuống đất.

Hắn không nhìn người này nữa, hơi có chút nhíu mày.

“Còn nữa không?”

Vừa rồi người kia là cấp độ Tam không. Khẩu khí không nhỏ, đáng tiếc, không thay đổi được sự thực hắn ta yếu.

Không cần dùng trạng thái cực hạn, không cần đến Phá Hạn kỹ, vẻn vẹn chỉ vận dụng tố chất thân thể ép xuống đã dễ dàng đánh tan người này.

Chung quanh tĩnh lặng im ắng.

Trương Vinh Phương nheo mắt lại, ngắm nhìn bốn phía, muốn xuống lầu trở về.

Đột nhiên bước chân hắn quay lại, cả người nghiêng người về sau chém một đao tới.

Ánh đao của Thu Lâm đao màu bạc giống như dải lụa, rơi ầm ầm trên một sợi xích dài đen nhánh bằng kim loại.

Keng!

Một chiêu này khiến Trương Vinh Phương lui ra phía sau một bước.

Cuối cùng sắc mặt hắn ngưng trọng.

Tông Sư! Hơn nữa là Tông Sư Bái Thần!

Cuối cùng cũng xuất hiện.

Là hắn biết, tại thế cục tình huống bực này, phủ Tình Xuyên là thành thị lớn nhất của Trạch tỉnh, để trấn áp xung đột giữa Chân Nhất Giáo và Tây tông, quản lý tập kích có thể xuất hiện.

Vùng đất quan trọng như thế này, chắc chắn Ngọc Hư Cung sẽ điều động cao thủ tọa trấn.

Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là thế.

Chỉ là hắn kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn nhìn thấy nam tử cẩm y màu xanh dương đối diện.

Một kích vừa rồi hắn âm thầm tập kích, thế mà bị người này trở tay chặn lại.

Với lại mấu chốt là, hai người giao thủ một chiêu, thế mà lực lượng lại không kém bao nhiêu?

Cái này thì khoa trương rồi.

“Sức mạnh thật là lớn!” Sắc mặt nam tử áo lam tuấn mỹ nghiêm nghị. “Không biết danh hào các hạ là gì? Tại hạ Vân Trung Vọng Nguyệt Chu Mộng Nghi. Chính là nhà họ Chu trong mười hai tông phủ làm nhiệm vụ của Ngọc Hư Cung.”

Mỗi một Tông Sư đều không phải là hạng người hời hợt, tuyệt đối là cao thủ đỉnh cấp thành danh giang hồ. Mặc dù người trước mặt này không phải Tông Sư, nhưng loại lực lượng kinh khủng đơn thuần này đã có thể cứng đối cứng với Tông Sư Bái Thần, đủ để hắn nhìn thẳng vào đối phương.

“Trương Vô Hư.” Trương Vinh Phương thuận miệng bịa cái tên, không cần không cần, chẳng qua là lời nói có ý không cần.

“Vừa rồi chẳng qua là thăm dò, xem ra thực lực đề phòng trong phủ Tình Xuyên ra làm sao. Hiện tại xem ra cũng không kém. Cũng yên lòng để đệ ta nhậm chức ở đây.”

“Là huynh trưởng của phủ doãn Trương Ảnh sao?” Tông Sư nhà họ Chu Chu Mộng Nghi buông lỏng trong lòng.

Nếu là người một nhà trong Đại Đạo Giáo, chuyện này vẫn còn tốt.

“Đúng thế. Nghe nói thế cục nơi đây hỗn loạn, Chân Nhất Tây tông xung đột giao thủ, cảm giác có thể gặp nguy hiểm, cho nên ta đến đây thăm dò, động tác hơi thô bạo, mong được tha thứ.” Lúc này ngữ khí Trương Vinh Phương ấm áp lại, chắp tay nói.

“Đâu có đâu có, lo lắng an nguy người nhà mình cũng là chuyện thường tình con người.” Chu Mộng Nghi cười một tiếng.

“Nếu là huynh trưởng của đạo tử Trương Ảnh, không bằng cùng nhau đến uống một chén? Nhàn hạ vô sự cũng coi như giao lưu bằng hữu.”

Hắn ta lập tức mời.

Cũng là tò mò về đối phương.

“Không cần, về sau thời cơ gặp mặt còn nhiều, lần này quấy nhiễu Chu tông sư.” Trương Vinh Phương chắp tay xin lỗi nói.