TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 930: Nhậm chức (6)

“Nghe nói tên tiểu tử này vô cùng có thể lăn lộn, hiện tại xem ra, vẫn còn có chút át chủ bài.” Nam tử tóc trắng xách đao đứng dậy.

“Chẳng qua nơi này là Tình Xuyên, không phải Thứ Đồng, càng không phải là Thiên Bảo cung. Ta đi cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết, nơi này là đất của Ngọc Hư, không phải Thiên Bảo.”

Lúc này, trong trạch viện là từng đường đao ảnh màu đen, không ngừng xoay tròn vờn quanh Trương Vinh Phương.

Đao ảnh nặng nề, nhưng vẫn luôn bị một tay Trương Vinh Phương nhanh như tia chớp đón đỡ.

Hắn cảm nhận được ánh mắt âm thầm kia đột ngột biến mất.

Trương Vinh Phương lấy lại tinh thần, tập trung chú ý vào mấy người trước mặt.

“Tiếp theo, đổi đối thủ.”

Ánh mắt hắn bình tĩnh, bỗng nhiên cánh tay phải vươn về trước, một phát bắt được một thanh hắc đao trước mặt.

Không có bất kỳ chiêu phòng ngự gì, cứ như vậy mà dùng một tay bắt lấy lưỡi đao, kéo đến gần người mình.

Lực lượng khổng lồ kéo một người di chuyển nhanh chóng tới gần hắn.

Bộp!

Lên gối.

Lâm thúc uốn lượn cơ thể tại chỗ, quỳ rạp xuống đất, nội tạng xương cốt toàn thân gần như bị nện bẹp dưới một kích này.

Máu thịt phần bụng và cột sống của hắn ta gần như bị trộn vào một chỗ.

Trương Vinh Phương buông hắc đao ra, lộ ra bàn tay để lại bạch ngấn nhàn nhạt.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Thượng Quan Chỉ bên cạnh đã sợ hãi rụt rè, không để ý đến hắn ta nữa.

“Lần này đến Tình Xuyên, chỉ là muốn được tham quan phong tục thượng võ nơi đây, vừa vặn đệ ta đến đây nhậm chức phủ doãn, ta tiện thể xem chất lượng của mấy người. Đáng tiếc, khiến ta thất vọng quá.”

Hắn dùng một loại âm thanh thay đổi cuống họng hoàn toàn khác, mở miệng nói.

Lời này vừa ra, Thượng Quan Chỉ và không ít người chung quanh thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Lúc này mọi người mới phát hiện, nỏ thủ các loại vừa rồi bị đánh tan, thế mà toàn bộ chỉ bị thương, chỉ mất sức chiến đấu, mà không phải là bỏ mình.

Đại đa số người đều là bị kích choáng mà thôi.

“Nói cách khác, ngươi là phủ doãn đại nhân.” Thượng Quan Chỉ biến sắc, chỉ là hắn ta còn chưa dứt lời, người trước mặt dụng lực thả người vọt lên, phóng thẳng tới phía chéo bên trái.

Trong nháy mắt, người kia phá tan bức tường, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Để lại một đám quan viên Đại Đạo Giáo cao tầng bị võ lực dọa cho kinh sợ.

“Xem ra. Phủ doãn đại nhân hoàn toàn không muốn chậm rãi nấu cùng chúng ta, trực tiếp giải quyết dứt khoát.” Thượng Quan Chỉ đỡ Lâm thúc trọng thương còn đang ở trạng thái khôi phục dậy, sắc mặt khó coi.

Nhưng có khó coi hơn nữa thì cũng phải nhẫn nhịn.

Mặc dù hắn ta là tộc hệ của Thượng Quan gia, nhưng muốn ứng phó cường độ như vị cao thủ vừa rồi, không có cao tầng bên trong gia tộc ra tay, thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Với lại rõ ràng đối phương hạ thủ lưu tình. Thực lực vừa nãy biểu hiện ra, có phải toàn lực hay không còn chưa biết.

Không phải liên quan đến lợi ích căn bản trong gia tộc, những đại nhân vật cao tầng hoàn toàn không phải một tên tiểu bối như hắn ta có thể thúc đẩy được.

Cho nên chuyện tối nay, hoặc là chính hắn tự tìm người lấy lại danh dự, hoặc là về sau thì thành thật sinh hoạt chung với phủ doãn đại nhân mới, thần phục phối hợp chính lệnh.

Lúc này Kim Vĩnh Hòa một bên khác mới mặc trang phục xong xuôi khoan thai tới chậm.

Sắc mặt hai người đều khó coi cực độ.

Bây giờ người ta nói rõ thái độ ra. Ý nghĩa trận tập kích tối nay rất rõ ràng.

Hoặc là lăn lộn chung với hắn, hoặc là bị đánh phế bỏ đổi người khác.

Trừ phi có thể đánh thắng đánh lui người vừa rồi, bằng không, bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn thứ ba.

Nhất thời trong lòng hai người có uất ức cũng không thể thành lời.

Đường đường là tử đệ Kim gia và Thượng Quan gia, thế mà đối mặt với một người mới mới lên đảm nhiệm lại bất lực như thế.

“Phủ doãn đại nhân đâu?” Thượng Quan Chỉ trầm giọng nói.

“Không có ở trong phòng.” Kim Vĩnh Hòa đi tìm Trương Vinh Phương trước tiên. Quả nhiên, trong phòng trống rỗng, không có ai.

Như thế càng thêm chắc chắn, người vừa rồi tuyệt đối có liên hệ với phủ doãn.

Bằng không trên đời này nào có nhiều sự tình trùng hợp như vậy.

*

*

*

Trong bóng tối, Trương Vinh Phương phi nhanh trên đường trời tối người yên.

Từng tòa kiến trúc phòng ốc không ngừng xẹt qua bên người hắn.

Đột nhiên hắn thả người nhảy lên, mượn lực trên tường, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh chóp một tòa lầu gỗ hai tầng cổ kính.

Lúc này đỉnh chóp đang có một người đứng, trong tay cầm lưỡi đao dài nhỏ, một đầu tóc ngắn màu trắng, dáng người cường tráng, bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.

“Tại hạ Minh Hùng, ta tới để nói cho ngươi biết, nơi này là Tình Xuyên Ngọc Hư, mà không phải Thiên Bảo Đại Đô!”

Không nói nhảm nữa.

Lưỡi đao trên tay Minh Hùng bỗng biến mất, hơn xa tốc độ so với hai người Thượng Quan Chỉ vừa rồi rất nhiều, hung ác chém tới lồng ngực Trương Vinh Phương.