TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 926: Nhậm chức (2)

Lúc này ôm kiều thê mỹ thiếp của mình nghỉ ngơi ngủ ngon trong nhà không phải tuyệt vời hơn à? Không nên đứng chờ chung với lũ ngan ngu ngốc này.

“Hơi biết chút, không phải đèn cạn dầu.” Kim Vĩnh Hòa cười trả lời, “Chẳng qua, cho dù vị này có thủ đoạn thì đã sao? Lẻ loi một mình, đến đây rồi, mọi thứ đều phải phối hợp với chúng ta mới có thể truyền đạt chính lệnh. Mọi người hiệp đồng qua lại, cùng nhau lui một bước mới là cách thức ứng đối tốt nhất.”

“Điều này cũng đúng, dù sao thì cũng đều là người một nhà, hắn tốt ta tốt cả nhà đều vui mới đúng. Xem ra đến lúc đó có thể giao lưu bằng hữu. Tên này xuất thân từ Thiên Bảo cung, đoán chừng chẳng thể biết võ, đến lúc đó xem có hiểu chuyện hay không. Nếu hiểu chuyện, thì nhường cho hắn một ít lợi. Nếu không hiểu chuyện, vậy thì phế bỏ hắn, thành thật làm phủ doãn đóng cửa là được.” Thượng Quan Chỉ hoàn toàn thất vọng.

“Đúng là thế.” Kim Vĩnh Hòa gật đầu.

Đây cũng là hiện trạng của phủ Tình Xuyên bây giờ.

Không cần quan tâm đạo tử Trương Ảnh mới tới có thủ đoạn thế nào, mấu chốt là, hai người bọn họ - một đại biểu Thượng Quan gia tông phủ đứng đầu, còn là xuất thân quý tộc người Linh.

Một người khác thì là nhất mạch Kim gia của đương kim cung chủ Ngọc Hư Cung, mặc dù là bà con xa, nhưng cho dù chỉ là dính vào một chút, cũng tương đối không tồi rồi.

Bối cảnh như thế, không ai dám trêu chọc hai bên bọn họ.

Mà cả phủ nha Tình Xuyên đều để hai người bọn họ làm chủ, chia làm hai bè cánh lợi ích.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên trên con đường xa xa, một cỗ xe ngựa màu trắng trong dòng người dòng xe cộ, chậm rãi lại gần bên này.

Rất nhanh, xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước phủ nha môn.

Cửa khoang xe trượt ra, một nam tử có vóc người khôi ngô, hình thể cao lớn cường tráng, chậm rãi đi từ trong ra.

Người vừa tới mặc đạo bào màu trắng, đầu đội Tinh Hoa đạo quan, cả người đầy cơ bắp, hoàn toàn không nhìn ra người này có liên hệ gì với Thiên Bảo cung văn nhược bên ấy.

Vừa xuống xe, người này chắp tay với mọi người chờ nghênh tiếp.

“Tại hạ Trương Ảnh, có tài đức gì mà để các vị đợi lâu như thế.”

“Trương Ảnh Trương đại nhân, đi tàu xe mệt mỏi vất vả, chúng ta đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần, ngươi và ta đều là người một nhà, cùng xuất thân là bản giáo, đã đến rồi thì không được câu nệ, cứ coi như là nhà mình, Tình Xuyên ta nhiệt tình hiếu khách, mỹ nhân rượu ngon cái gì cần có đều có! Đại nhân ở lâu xong sẽ hiểu.”

Kim Vĩnh Hòa tiến lên một bước, mặt mỉm cười lên tiếng nói.

“Hạ quan đồng tri Kim Vĩnh Hòa. Vị này là phủ đốc đại nhân Thượng Quan Chỉ.”

Ánh mắt Trương Vinh Phương chuyển một vòng trên người hai người.

“Hai vị đại nhân hữu lễ. Ngày sau phủ Tình Xuyên yên ổn bình thản, toàn bộ đều phải nhờ các vị dìu dắt!”

Hắn nghiêm túc chắp tay thi lễ với hai người.

Hai bên ngươi tới ta đi, giả mù sa mưa lấy lòng ca ngợi một phen, thì cùng nhau bước vào phủ nha.

Sau đó là giới thiệu đơn giản về kết cấu, nhân viên chủ yếu trong phủ nha.

Trương Vinh Phương tùy tiện nhìn xuống, cũng không nghiêm túc nghe, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ phải đổi.

Ăn xong bữa tối, ứng phó rất nhiều đại biểu phú thương đại tộc bản địa đến lôi kéo làm quen trên yến tiệc.

Người tên là đồng tri Kim Vĩnh Hòa, đại biểu đại tộc bản địa đưa lên một món lễ lớn -- một toà phủ doãn phủ đệ chiếm diện tích cực lớn.

Vị trí thì dựa chân núi cách phủ nha vài dặm.

Trương Vinh Phương cũng không chối từ, nhận lấy lễ này, coi như là nơi đặt chân của mình.

Đêm đó, hắn nghỉ ngơi ở nha môn, buổi tối đóng cửa không ra, trực tiếp bắt đầu nghỉ ngơi nhập định.

Lúc trời tối người yên.

Phu canh gõ mõ trên đường bên ngoài.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Trong phòng ngủ, Trương Vinh Phương bỗng mở mắt.

Nhìn cửa sổ rộng mở, bên ngoài trăng sáng sao thưa, bóng cây lay động, gió không nhỏ.

“Xem ra sau này đây chính là chỗ căn cơ nhiều năm của ta.”

Hắn đứng dậy, thay y phục, đeo mặt nạ.

Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành ở trong góc âm u, tránh cho bị người phát hiện trông thấy.

Không bao lâu sau, hắn khôi phục trạng thái mặt nạ đen lần nữa.

Thậm chí hình thể cũng dùng tiểu công pháp dị hình hoán cốt, hơi thay đổi chút hình dáng.

Để tránh bị người nhận ra từ thân hình.

Làm xong tất cả, Trương Vinh Phương đạp chân, bỗng xông ra cửa sổ phòng.

Với tốc độ thân pháp bây giờ của hắn, sớm đã vượt xa cực hạn của người thường, đạt tới trình độ cực hạn cuối của Tông Sư Bái Thần.

Tố chất thân thể như thế này, phối hợp với võ công kỹ nghệ đặc biệt, muốn tránh khỏi tai mắt người khác được tính là không khó gì.

Hắn không dám tùy tiện hành động ở Đại Đô.

Hắn vẫn là gà yếu không thể động đậy ở Ngọc Hư Cung.