Mỗi nhân vật này đều mặc khải giáp dày và nặng, đội mũ giáp hoàn toàn che hết khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn thấy là nam hay là nữ.
Nhưng số lượng của họ rất nhiều, thoạt nhìn chỉ sợ không dưới một trăm cái.
Bọn họ giống như thủ vệ, họ quỳ xuống ở cả hai bên, mặt đất ở giữa tự nhiên tạo thành một con đường dẫn đến bảo tọa ở cuối.
Một con đường thẳng.
Trương Vinh Phương vô thức ngẩng đầu nhìn dọc theo con đường.
Bảo tọa rất lớn, cao năm mét và rộng ba mét, mặt sau của bệ tỳ tay được trang trí bằng những hình đầu lâu động vật không rõ.
Ở giữa là một bóng người mảnh mai.
“Ngươi có phải là người thừa kế xuất sắc nhất do Nhạc Đức Văn chọn không?” Bóng người từ trên cao giáng xuống, mở miệng hỏi.
Đó là một nữ tử!
Trương Vinh Phương xác định rằng giọng nói đối phương giống như núi sâu suối trong, lạnh như băng, làm cho người ta không biết trong đó chứa tâm tư gì.
Hắn cẩn thận nhìn về phía đối phương.
Chỉ thấy trên bảo tọa đó, là một nữ tử tóc đen, mặc một chiếc áo dài bằng sợi bạch kim tinh khiết.
Nữ tử ấy trông chỉ ngoài hai mươi tuổi, nước da trắng như tuyết, mái tóc dài xõa tung trên cơ thể và ngai vàng.
Người đó đội vương miện vàng, một mắt phản chiếu ánh huỳnh quang xanh mờ, mắt còn lại có con ngươi đen bình thường.
Trương Vinh Phương xem xét kỹ hơn, phát hiện ra rằng đôi mắt xanh thực chất là một viên ngọc bích được gắn trong hốc mắt.
Mắt, phản xạ của ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Ngoài những chỗ bắt mắt này, còn có khuôn ngực ưỡn cao dị thường đầy đặn của đối phương.
Trương Vinh Phương trước đây đã nhìn thấy nhiều nữ tử có thân hình đẹp, nhưng họ vẫn kém hơn so với người trước mặt.
Mấu chốt là, vị này để lộ ra không ít một cách rất tự nhiên, nhưng điều kỳ lạ là lại không mang đến cho người ta cảm giác phóng đãng.
Cao quý, thánh thiện, xinh đẹp bên kia hoàn mỹ như nữ thần. "Bần đạo Càn Khôn, xin hỏi trước mặt có phải sư thúc tổ không?"
Trương Vinh Phương bước tới trước mấy bước, chắp tay cúi chào.
“Sư thúc tổ?” Nữ nhân chậm rãi đứng lên, dưới chân lướt nhẹ một cái, cả người đã nhẹ bay bay lướt qua cự ly hơn hai mươi mét, đáp xuống trước mặt Trương Vinh Phương, đứng vững tại đó.
Nhìn kỹ hơn, Trương Vinh Phương mới phát hiện vừa rồi mùi thơm nồng nặc vô song của huyết nhục truyền đến từ trên người vị sư thúc tổ trước mặt này.
Trái tim của hắn chấn kinh, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, Huyết Nhục Bổ Toàn của hắn hiện tại, căn bản có thể coi là đánh giá thiên phú.
Thiên phú càng mạnh, hắn càng thiếu, mùi huyết nhục càng đậm.
Mà vị trước mặt...
"Ta chính là sư thúc tổ mà ngươi nói, cung chủ Ngọc Hư Cung, Kim Ngọc Ngôn, đạo hào Thiên Hiến, ngươi có thể gọi ta là sư thúc tổ, cũng có thể gọi ta là cung chủ, như ngươi muốn.” Nữ tử bình tĩnh nói.
“Vâng.” Trương Vinh Phương cung kính gật đầu.
"Ta hiểu ý của Nhạc Đức Văn khi gọi ngươi đến đây. Nhưng rất khó để có được sự công nhận từ phía bên này." Kim Ngọc Ngôn đi xung quanh vừa nhìn Trương Vinh Phương đánh giá một vòng, vừa nói chuyện.
“Đệ tử vừa mới đến nhận chức phủ doãn phủ thành tỉnh Trạch, còn lại cũng không rõ.” Trương Vinh Phương thành thật trả lời.
“Không rõ cũng tốt thôi, Ngọc Hư Cung ta cũng có đạo tử, nhưng bên này chủ tu không phải là văn công, mà là võ nghệ, muốn đảm nhận Đạo tử ở bên này, phải được công nhận, ngươi phải lấy võ đạo đăng đài.” Kim Ngọc Ngôn nhàn nhạt nói. “Ngươi có nguyện ý không?”
“Võ đạo?” Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động.
"Đúng vậy.” Kim Ngọc Ngôn đột nhiên tiến đến rất gần, ngực gần như áp vào lưng Trương Vinh Phương.
Hai tay nàng khẽ ấn lên vai Trương Vinh Phương, sau đó liền theo cánh tay đè xuống.
“Thật thú vị, thân thể như vậy, ngạnh công như vậy.” Đôi mắt nàng hơi sáng lên, như thể đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
"Nhạc Đức Văn rõ ràng biết quy tắc của bên này, thế mà lại đưa ngươi tới đây… xem ra…"
Vẻ mặt của nàng dần dần thay đổi, tay nàng nhanh chóng chạm vào cơ thể Trương Vinh Phương.
"Sư thúc tổ" Trương Vinh Phương cảm thấy không thoải mái, muốn chạy, nhưng lại lo lắng sẽ bị thất lễ.
"Đừng sợ, chỉ đơn thuần chạm vào xương vào thịt có thể khiến trái tim ngươi rung động sao? Điều đó có nghĩa là định lực của ngươi không đủ mạnh!"
Kim Ngọc Ngôn không hề để bụng.
“Sư thúc tổ, xin hãy tự trọng!!” Trương Vinh Phương cảm thấy tay của đối phương càng ngày càng xuống, lập tức lùi lại dứt khoát tránh đi bàn tay của đối phương.
"Cho ta sờ một chút thì có chuyện gì sao? Không sờ thì làm sao ta có thể nhìn ra được tư chất của ngươi đây? Làm sao có thể chứng minh ngươi có thể đảm nhận thân phân Đạo tử ta chứ?
Vả lại, trời đất là tự nhiên, vạn vật sinh sôi, còn hình người như ta nhưng chỉ là một cái vỏ, chỉ là một thân xác phàm trần, có giá trị gì mà cần phải chú ý đây. Không sớm thì muộn, cũng vũ hóa thăng tiên."