TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 916: Ngọc Hư Cung (3)

“Cung chủ đang ở Lăng Tiêu điện, Hàn Chân, nếu ngươi và Đạo tử hợp ý thì ngươi dẫn đường, đưa người đến đó đi.” Vân Sơn đạo nhân dẫn đầu đội ngũ trầm giọng dặn dò.

“Dạ vâng thưa cha.” Hàn Chân lè lưỡi một cái.

“Chư vị sư huynh, ta đi trước.” Trương Vinh Phương chắp tay hướng về phía đám người Đinh Nhuệ.

“Lát nữa gặp lại ở Bích Thủy Đàm.” Đinh Nhuệ nói: “Dùng bữa và ăn cơm cũng ở đó.”

“Được!”

Dù Trương Vinh Phương không biết Bích Thủy Đàm ở đâu, nhưng chỉ cần nhờ người khác dẫn đường thì sẽ biết thôi.

Ngay lập tức, Hàn Chân dẫn Trương Vinh Phương rẽ sang một hướng, sau khi đi mấy trăm mét, dừng lại trước một vách đá, đi lên một sợi dây thừng lớn rất dài buộc thẳng vào phần còn lại của ngọn núi.

Trên sợi dây treo một cái gì đó giống như một chiếc cáp treo.

Hai người ngồi trong đó, Hàn Chân gõ vào sợi dây mười lần liên tiếp. Có vẻ như đang truyền tin tức gì đó.

Chẳng bao lâu, sợi dây thừng thực sự chuyển động, đem theo cáp treo không ngừng chuyển động về phía trước.

“Mười hai Tông phủ ở Ngọc Hư Cung chúng ta, nếu muốn đi đến các tông phủ khác nhau, mỗi lần đến đều phải đi qua các Thiên Tuyến khác nhau. Cho nên ở đây, nắm vững mật mã Thiên Tuyến là điều cơ bản.” Hàn Chân nhiệt tình giới thiệu với Trương Vinh Phương.

“Thiên Tuyến?” Trương Vinh Phương không khỏi nhớ lại một danh từ cùng tên trong kiếp trước của mình.

Nhưng hắn nhanh chóng bị thu hút bởi những thông tin hấp dẫn đối phương nói.

“Mười hai Tông phủ? Đó là cái gì?”

“Chính là mười hai thế lực gia tộc lớn tạo thành Ngọc Hư Cung. Do mười hai vị Tông Sư khai thông lập phủ dựng thành. Đương nhiên, yêu cầu tối thiểu để khai thông lập phủ là phải đạt đến Tông Sư, nhưng trên thực tế, thực lực của mười hai Tông phủ đã hội tụ lại tinh hoa toàn bộ Đại Đạo Giáo. Không chỉ vậy, sau này ngươi tiếp xúc sẽ biết thôi.” Hàn Chân hơi ưỡn ngực ngạo nghễ nói.

“Mười hai vị Tông Sư sao?” Trương Vinh Phương hít một hơi. Hắn không thể không nghĩ đến Cảm Ứng môn.

“Nếu Cảm Ứng môn hoàn chỉnh, chẳng phải là?”

“Năm đó Cảm Ứng môn đã bị chúng ta đánh tan chính diện. Mặc dù thừa dịp trong bọn họ nổi loạn, nhưng trận chiến đó đã đặt vững vị trí thứ hai của chúng ta trong Đạo Môn Đại Đạo Giáo!” Hàn Chân cười, tự hào nói.

“Được. Vậy cũng đúng thôi.” Trương Vinh Phương không biết phải nói gì.

Cáp treo đi suốt quãng đường, từ thấp lên cao, không ngừng đi lên.

Sau hơn mười phút.

Cuối cùng thì cả hai cũng đến được cung điện cao nhất, có rất nhiều cột đá trong Đạo Cung.

Đó là một cung điện thuần trắng với một viên kim châu khổng lồ trên đỉnh.

Hình dạng của cung điện giống như một chữ thiên (天) khổng lồ, với các quảng trường Thái Cực ở bốn phía.

Nơi hai người Trương Vinh Phương đi xuống là một trong những quảng trường đó.

“Được rồi. Đến nơi rồi, ngươi đi xuống đi.” Hàn Chân vỗ vỗ Trương Vinh Phương, nàng ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng bản thân vẫn ngồi yên như cũ, không nhúc nhích.

“Ngươi không xuống sao?” Trong lòng Trương Vinh Phương cảm thấy không đúng lắm.

“Cung chủ là người có thể bị người khác tùy tiện nhìn thấy sao?” Hàn Chân nghiêm nghị nói: “Cho nên ngươi cứ đi đi, mặt khác sẽ có người khác đến đưa ngươi đi ra ngoài, không cần lo lắng cho ta.”

“...” Trương Vinh Phương luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cho dù đó là biểu hiện của Hàn Chân lúc này, hay hoàn cảnh chung quanh.

Đúng thế.

Đạo Cung này thoạt nhìn có chín tầng, bốn phía xung quanh ngoại trừ tiếng chim hót lại không có bất kỳ tiếng người nào.

Mặt đất được phủ bằng đá phiến trắng bằng phẳng, rất sạch sẽ.

Mà đây là nơi cao nhất chung quanh, không có lấy một cái cây, không sạch sẽ mới là lạ.

“Được rồi, ta đi đây.” Không đợi Trương Vinh Phương đáp lại, Hàn Chân lại lần nữa vỗ vỗ vào sợi dây thừng, cáp treo nhanh như chớp trượt xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.

Tư thế đó, nhìn thế nào cũng có vẻ như đang chạy trốn.

Trương Vinh Phương nhìn xung quanh, lờ mờ cảm thấy bị hố.

Nhưng nếu như đã đến rồi, vậy thì tên đã lên dây không thể không bắn. Hắn hít một hơi thật sâu và đột nhiên ngửi thấy một mùi rất nồng.

Mùi nồng của huyết nhục.

Mùi nồng đến mức giống như lại gần trước thịt kho ngửi, mùi thơm của nó còn nồng hơn nhiều so với những người trước đó Trương Vinh Phương đã gặp!

Tinh thần hắn ngay lập tức bị chấn động. Quay lại nhìn đạo cung.

Hương thơm từ đó được gió thổi tới đây.

Hít sâu một hơi, Trương Vinh Phương nhấc chân, từng bước đi về phía cửa đạo cung.

Cho dù nói như thế nào, cứ đi bái kiến Cung chủ trước đã. Không có ai trong quảng trường. Chỉ có tiếng gió.

Đứng trong đạo cung, trước cổng lớn.

Trương Vinh Phương đưa tay ra và đẩy.

Với một tiếng cọt kẹt nhỏ, cánh cửa từ từ mở vào trong. Bên trong là một đại sảnh vô cùng dài và rộng, mặt đất trắng thuần, bức tường trắng thuần, mái vòm trắng thuần.

Điều khiến người ta không thể rời mắt nhất chính là hai bên đại sảnh có vô số pho tượng màu trắng tinh dày đặc, quỳ trên mặt đất.