TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 915: Ngọc Hư Cung (2)

Một đám người vội vã tiến về phía trước, đi vào hẻm núi.

Vách núi hai bên dốc dựng đứng cao chót vót, cỏ cây rêu xanh phủ đầy, dây leo khô héo không thể che lấp những hoa văn phong hóa mờ nhạt trên vách đá.

Từng đàn từng đàn chim trắng không biết tên lúc này bay tới bay lui trong hẻm núi, như thể chúng đang chơi quay tròn.

Đúng lúc này, hơn mười bóng dáng cao lớn trong bộ quần áo trắng và áo choàng dày cộm nặng nề đang nhanh chóng chào đón trên những bậc thang ở con đường núi trước mặt họ.

Những người này, có cả nam lẫn nữ, đều đội mũ nhung dày màu trắng, cổ áo choàng cũng có viền lông cừu ấm áp để giữ ấm.

Trên lưng họ mang đủ loại vũ khí kỳ lạ, trường thương, tam tiêm lưỡng nhận thương, lang nha bổng, mạch đao cán dài, thậm chí trên lưng còn đeo một đôi Lưu Tinh chùy vừa đen vừa thô.

Người dẫn đầu là một nam tử trung niên với đôi mắt sáng ngời và làn da đỏ.

Người này giữ ria mép, lưng đeo nguyện luân, cao khoảng 2m3, 2m4, có vẻ là người có địa vị rất cao trong đám người này.

Khi những người khác đang tiến lên nhưng bước chân lại không dám hơi hơi vượt qua.

“Vân Sơn nhất đẳng chấp sự Ngọc Hư Cung, bái kiến Đạo tử, bái kiến Đinh sư huynh.” Ngay khi nam tử trung niên này đến gần, liền trịnh trọng ôm quyền hành lễ với Đinh Nhuệ và Trương Vinh Phương.

Hai người vội vàng đáp lễ.

“Phiền toái Vân Sơn sư đệ dẫn đường.” Đinh Nhuệ thuận theo lời của đối phương nói: “Ta đã nhiều năm không trở lại, không biết tình huống bên này như thế nào.” Hắn ta khẽ thở dài.

“Đinh sư huynh đang lo lắng chuyện trong nhà sao? Mấy năm nay phủ Đinh Tông bên kia vẫn bình an vô sự, cứ theo từng bước, không có vấn đề gì.” Vân Sơn này dứt khoát bắt đầu trò chuyện với Đinh Nhuệ.

Trương Vinh Phương ở phía sau lại cùng nhỏ giọng nói chuyện với một người đi cùng Vân Sơn.

“Ngươi là Trương Ảnh, Đạo tử của Thiên Bảo Cung sao? Đạo hào Càn Khôn? Đúng là một đạo hào thật lớn!” Một thiếu nữ khoác áo choàng lông cáo thuần trắng, trước ngực đầy đặn xinh đẹp, tò mò tới gần Trương Vinh Phương hỏi.

“Ừ, đạo hào là do sư phụ đặt, ta cũng hết cách. Đừng nhìn tên của ta to tát như vậy, thực ra, ngươi cũng hiểu Thiên Bảo Cung bên kia không tập võ nhiều lắm.”

Ta tên thật là Trương Ảnh, Ảnh trong bóng dáng, xin hỏi đạo hào của sư muội này là gì?” Trương Vinh Phương nhỏ giọng hỏi, đồng thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Ta tên là Thượng Quan Di, đạo hào Hàn Chân, ngươi có thể gọi thẳng ta Hàn Chân.” Thiếu nữ có vẻ tuổi không lớn lắm, nhưng khá hướng ngoại, không sợ người lạ chút nào.

Hơn nữa, cộng với vẻ xinh đẹp, đáng yêu, khuôn mặt căng mọng, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất sâu.

Người như vậy cho dù tùy tiện đến gần, cho dù nói chuyện ra chút ngoài ý muốn, cũng sẽ không khiến người ta không vui.

Mọi người đều sẽ bao dung hơn với những người như vậy.

“Nghe nói ngươi đến đây để gặp Cung chủ đúng không?” Hàn Chân nhỏ giọng hỏi.

“Ừm, mục đích chính của ta đến đây là để gặp Cung chủ. Dù sao cũng là sư thúc tổ của ta, về tình về lý đều phải đến.” Trương Vinh Phương gật đầu.

“Vậy thì ngươi phải cẩn thận nhá.” Vẻ mặt của Hàn Chân đột nhiên hơi kỳ quái: “Tính tình Cung chủ không tốt lắm, khi nói chuyện và làm việc nhất định phải đi theo ý của nàng, nếu không sẽ phiền phức lắm đấy!”

“Phải nói thế nào?” Trương Vinh Phương đã rất tò mò đối với Cung chủ Ngọc Hư Cung này từ lâu rồi.

Lúc này, nghe được câu nói này, trong lòng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết có thể hỏi thăm được một ít thứ gì đó từ trên người Hàn Chân trước mặt này không.

“Ta không nói được.” Hàn Chân lắc đầu: “Khi ngươi nhìn thấy ngươi sẽ biết thôi.”

“Không nói được?” Trương Vinh Phương sửng sốt, lý do quái quỷ gì vậy?

Hắn còn muốn hỏi thêm.

Đột nhiên, Đinh Nhuệ ở phía trước cất tiếng nói.

“Đến rồi.”

Trương Vinh Phương mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.

Lúc này họ đã đến dưới chân Thiên Môn khổng lồ, đang đứng trước một cổng thành đang từ từ đi lên, không ngừng mở ra.

Cổng thành có hình chữ nhật, trên tường hai bên có lắp đặt rậm rạp chằng chịt những chiếc gai nhọn hoắt bằng kim loại, hiển nhiên không phải để nhìn chơi cho vui.

Cả đoàn người tiến vào bên trong, một lúc sau, đã đi qua Thiên Môn.

Sau cánh cổng là một vách đá khổng lồ, dưới vách núi là rừng đá bạt ngàn.

Chỉ là trong rừng đá ở đây, mỗi một cột đá đều là một ngọn núi khổng lồ.

Đỉnh núi đều bị san phẳng, trên đỉnh có thể mơ hồ nhìn thấy từng tòa từng tòa kiến trúc Đại Đạo giáo với tông màu thuần trắng và vàng làm chủ đạo.

Giữa mỗi một đỉnh núi, có một vùng rộng lớn là rừng cây rậm rạp màu xanh đậm.

Một số lượng lớn các loài chim đủ màu sắc đang bay quanh các đỉnh núi.

Cây cối xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cánh hoa màu trắng, hoặc hồng nhạt lả tả bay theo gió.