TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 908: Theo nhau mà tới (5)

Trong cánh rừng rậm rạp.

Chỉ có Trương Vinh Phương, Không Minh và hai ác tăng đi cùng ở đó.

Không có ai xung quanh, thậm chí không thấy một con thú hoang dã nào.

Đứng tại chỗ, Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, đã có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của máu thịt thoang thoảng từ trên người ba người Không Minh.

Mùi thơm ấy rất nhỏ, nhưng quả thật có.

Đúng lúc, không có Đinh Trọng ở đây, cũng không có người nào khác xem. Vả lại còn là rừng sâu núi thẳm.

Trong lòng Trương Vinh Phương bắt đầu rục rịch.

Không có ai cả, không bằng…

“Chạy? Ta xem ngươi còn có thể chạy đi nơi nào!” Không Minh cười khà khà, từng bước từng bước đi về phía Trương Vinh Phương.

“Ta xem ngươi hôm nay có thể chạy đi đâu!”

“Bắt lấy hắn!” Không Minh quát một tiếng chói tai, đột nhiên lao về phía trước.

Trong lòng Trương Vinh Phương vui mừng khôn xiết, không cần phải động thủ, cả đời này hắn chưa từng thấy thịt nào tự mò vào miệng như vậy.

Xì!

Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn từ cách đó không xa truyền đến.

Một bóng mờ hình tròn chuyển động với tốc độ cao, hung hăng chém về phía Không Minh.

Coong!

Không Minh giơ tay lên, đánh ra một chưởng, đánh bóng mờ hình tròn ra. Nhưng bản thân hắn ta cũng bị một lực khổng lồ đánh nghiêng sang một bên mấy bước.

“Là kẻ nào?” Hắn ta lớn tiếng nhìn về phương hướng bóng mờ bay đến.

“Nguyện luân!” Đột nhiên, Không Minh nhận ra vũ khí hình tròn đẩy lùi hắn ta đang cắm trên mặt đất. Đó là vũ khí mang tính biểu tượng nhất khác của Đại Đạo Giáo - Nguyện luân!

Xa xa, một bóng trắng trong rừng cây nhanh chóng nhảy vào giữa những tán cây, tiến đến đây.

Một lúc sau, bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng che trước người Trương Vinh Phương.

Đó là một nam tử cao lớn mặc áo đạo y màu trắng, hai cánh tay màu bạc.

Người này có khuôn mặt tuấn tú, mang theo một nụ cười dịu dàng khiến người ta thoạt nhìn không có một chút ác cảm nào.

“Tại hạ là Đinh Nhuệ.

Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, tại hạ chỉ là không quen thấy cảnh ba cao thủ võ đạo bắt nạt một văn tu yếu đuối thôi.”

Trong rừng.

“...”

Trương Vinh Phương cứ nghĩ mình sắp được ăn rồi.

Kết quả

Hắn biết ngay mà.

Theo tính toán cay nghiệt của lão Nhạc, chắc chắn không thể để một mình Đinh Trọng đi theo như vậy. Cho dù sư huynh Đinh Trọng kia là một Tông Sư thâm tàng bất lộ cũng vậy.

Bây giờ nhìn lại, suy đoán của hắn đã đúng.

“Đừng sợ. Tên ta là Đinh Nhuệ, là đệ đệ của Đinh Trọng, cũng đến đây bảo vệ ngươi.” Đinh Nhuệ quay lại nghiêm túc nhìn Trương Vinh Phương.

“Cảm ơn Đinh Nhuệ sư huynh.” Trong lòng Trương Vinh Phương ngổn ngang trăm mối, nhưng cũng biết người khác là vì tốt cho hắn, vì vậy ngoài mặt phải cảm ơn người ta một tiếng.

“Tiểu đạo sĩ nhỏ này trông ngông cuồng thật đấy. Các ngươi lên cho ta!” Không Minh ở phía đối diện hét lên.

Hai tên ác tăng phía sau hắn ta lén lút trao đổi ánh mắt, bước nhanh về phía trước, cả người nhanh chóng sử dụng trạng thái cực hạn.

Mặc dù hai người họ khinh thường tính cách xốc nổi của Không Minh, nhưng dù sao hắn ta là Phật tử, nên lúc cần ra tay vẫn phải tiến lên.

Có không ít trạng thái cực hạn trong Chân Phật tự, trong số đó có Pháp Tướng Tu La, chủ yếu là tăng lực lượng và phòng ngự.

Và Dạ Xoa chủ yếu tăng tốc độ và lực bộc phát khi ra tay.

Đây là hai trạng thái cực hạn mà các cao thủ xuất thân từ Chân Phật tự thích sử dụng nhất.

Lúc này, làn da của hai người đã chuyển sang màu đen, những đường vân màu bạc nhanh chóng nổi lên.

Oành oành hai tiếng vang trầm vang lên trên mặt đất, bùn đất đá vụn nổ tung.

Hai bóng người lao về phía Đinh Nhuệ nhanh như gió.

Coong!

Một tay Đinh Nhuệ vung theo chiều ngang, cánh tay vẽ ra những quỹ tích quái dị và huyền diệu ở trước mặt.

Những quỹ tích này nhìn thì có vẻ như là ngẫu nhiên, nhưng lại có thể đúng lúc phân tán lực lượng khổng lồ từ hai ác tăng sang các phương hướng khác ở xung quanh.

Hết cơn gió mạnh này đến cơn gió mạnh khác bị Đinh Nhuệ đánh ra xung quanh. Theo cơn gió mạnh lực độ ra tay của hai ác tăng cấp tốc giảm xuống.

Sau khi bị giảm bớt lực, chỉ còn gần một nửa lực đạo đánh vào trúng điểm mục tiêu.

Trong nội tâm hai người đều kinh hãi, đồng thời, lại lần nữa bộc phát trạng thái cực hạn lần thứ hai.

Thân thể của hai người nhanh chóng phồng lên, trở nên lớn hơn, mỗi một huyết quản kinh lạc nhô ra khỏi bề mặt da thịt cơ thể, giống như bóng bay sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Quả thực có không ít người Tam Không Bái Thần có thể sử dụng trạng thái cực hạn lần thứ hai, nhưng nhìn chung có rất ít người sử dụng.

Bởi vì cho dù là Bái ​​Thần, gánh nặng chồng chất hai loại trạng thái cực hạn quá lớn, với tố chất thân thể của bọn họ, có thể chống đỡ được một phút là tốt rồi.

Giống như trận chiến lúc trước ở Vọng Hải tự, Trương Vinh Phương đối đầu với Không Tướng, lúc đó Không Tướng cũng chồng chất trạng thái cực hạn, cuối cùng bị mạnh mẽ tóm chết.