Tại đại sảnh của khách điếm, hầu như mỗi một bàn đều bày đầy rượu thức ăn và cơm.
Mùi thơm của thức ăn hòa quyện với mùi thơm dịu của cơm tẻ từ từ bay trong khách điếm khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Hai người Trương Vinh Phương và Đinh Trọng tìm một nơi kín đáo trong góc, gọi một bàn đầy đồ ăn thức uống.
“Đinh sư huynh, lần này sau khi trở về, ta cảm thấy hơi hơi kỳ lạ. Ban đầu ta muốn ở lại một lát đợi thuộc hạ ở Thứ Đồng đến rồi mới rời đi. Nhưng vì sao sư phụ lại nôn nóng nhất định phải giục ta đi nhanh như vậy?”
Trương Vinh Phương rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Đúng, bắt đầu từ việc trở về Đại Đô.
Vào hoàng cung, gặp sư tôn, thậm chí còn chưa đi dạo vòng quanh đã lập tức bị Nhạc Đức Văn lôi kéo chuẩn bị vật tư và lộ trình rời đi, đi đến Trạch tỉnh.
Mặc dù hắn cũng muốn đi, nhưng dường như Nhạc Đức Văn còn vội vàng hơn cả hắn.
“Cái này... Chưởng giáo cũng có thể có suy tính của lão nhân gia.” Dáng vẻ Đinh Trọng như một người hiền lành, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.
“Suy tính cái gì?” Trương Vinh Phương không tin, với sự hiểu biết của hắn với lão Nhạc. Không đúng, hắn hoàn toàn chưa từng hiểu rõ Nhạc Đức Văn!
Chợt hắn nhớ lại.
Ngoại trừ biết sư phụ chắc chắn không đơn giản, văn võ song toàn, trình độ cao thâm. Những thứ còn lại hắn thực sự không biết bất cứ điều gì.
Mỗi khi hắn hỏi một câu hỏi liên quan, Nhạc Đức Văn đều cười ha hả, nói chêm chọc cười, lừa dối bỏ qua, nhưng không trả lời trực tiếp.
Bây giờ có vẻ như…
Hắn thực sự không biết một tí gì về Chưởng giáo Thiên Bảo cung này.
“Thực ra.” Đinh Trọng bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần Đạo tử an tâm đi theo ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Có phải sư phụ đã làm chuyện kinh thiên động địa không?” Khi nhìn thấy điệu bộ của đối phương, trong lòng Trương Vinh Phương khẽ giật thột (giật mình cực độ), cảm thấy có chút không ổn.
Ban đầu hắn chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ, phản ứng của Đinh Trọng đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của hắn.
“Không có chuyện gì đâu.” Đinh Trọng rõ ràng là người của mình, có thể được sắp xếp để bí mật hộ tống đệ tử rời đi, không cần nghĩ cũng biết nhất định đáng tin cậy.
Cao thủ như vậy, một người như vậy, mà lại có biểu hiện thế này.
Trương Vinh Phương đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi lạnh lẽo, hắn còn tưởng rằng mình đã gặp đủ rắc rối rồi.
Bây giờ xem ra lão Nhạc này sợ rằng còn gặp rắc rối nghiêm trọng hơn.
“Rốt cuộc là sao? Sư huynh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu. Nếu không thì dọc theo con đường này tâm trạng của ta sẽ không nắm chắc. Lỡ như gặp phải rắc rối nào đó, cũng không biết phải đối phó ra sao.” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
Đinh Trọng thở hắt ra một hơi dài, nghĩ lại cũng đúng là có chuyện như vậy. lúc này, không giấu giếm nữa.
“Thực ra, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chính là hai bên Chân Nhất Giáo và Tây tông đều chết một nhân vật lớn đứng đầu. Có thể là một trận chiến khốc liệt, dù sao cũng có thể xảy ra chuyện, người chết là chuyện bình thường.”
“Nhân vật lớn đứng đầu? Lớn đến mức nào?” trong lòng Trương Vinh Phương càng cảm thấy lạnh hơn.
“Chuyện này... Chân Nhất Giáo đã giết chết một trong năm người con trai của Minh Sơn, một cao tăng đời chữ Nguyên của Tây tông đã bị giết. Vì vậy, hiện tại bọn họ đã bắt đầu đánh nhau ở Trạch tỉnh rồi. Lúc đầu, họ đều nghĩ rằng đó là do phía đối phương làm, bây giờ đã đánh nhau hơn một năm, dư vị lại đây.” Đinh Trọng lập tức không giấu giếm nữa, kỳ thật hiện tại không cần che giấu những chuyện như vậy.
Cả Chân Nhất và Tây tông đều đã bị suy yếu theo suy nghĩ của chưởng giáo.
Đánh đánh giết giết hơn một năm, hai bên cũng tiêu hao không ít tài nguyên, tử thương không ít cao thủ thiên tài.
Mà Đại Đạo giáo cứ kéo dài tình huống như thế, bây giờ bên phía Trạch tỉnh, đúng lúc có thể đứng ra để thu dọn chiến trường, thuận theo ý muốn của Bệ hạ, làm một người giảng hòa.
Trương Vinh Phương nghe vậy càng cảm thấy cả người tê rần.
Năm người con trai của Minh Sơn là lãnh đạo hàng đầu của Chân Nhất Giáo!
Cao tăng đời chữ Nguyên cũng là cao tầng nhất của Chân Phật tự!
Khá lắm, nghe giọng điệu này, lão Nhạc là cố ý thiết kế hãm hại đánh chết một đại Tông Sư á!
“Thật ra, chỉ cần chúng ta thực sự đến được Trạch tỉnh bên kia, trái lại là an toàn nhất.” Đinh Trọng bỗng nhiên lại nói.
“Tại sao?” Trương Vinh Phương thở ra một hơi dài, đè nén sự hoảng sợ trong lòng.
“Bởi vì. Thật ra bên phía Trạch tỉnh chúng ta đã ra tay rồi, ngoài mặt thì hai bên vẫn đánh tới đánh lui, nhưng sau lưng, bị thương đã bị thương, ngã xuống đã ngã xuống, còn lại đều là những thương binh tàn phế.”
“Vì vậy, phía Ngọc Hư Cung bên kia đã chuẩn bị một mẻ hốt gọn họ.”
Đinh Trọng nói đến đây, đột nhiên dừng lại giây lát.