“Ở một nơi như Thứ Đồng, trước đây không có chuyện gì, nhưng ngay khi tiểu tử kia vừa mới đi đến thì liên tiếp xảy ra chuyện.”
“Thủ tọa, cho dù bề ngoài chuyện này không liên quan gì đến Đại Đạo giáo, nhưng thật ra nhất định do bọn họ thiết kế. Lúc trước ta cứ tưởng bọn họ trung lập, nhưng không ngờ lại ngấm ngầm âm hiểm xảo trá như vậy.” Tăng nhân cao to lòng đầy căm phẫn nói.
“Nhạc Đức Văn hùng hổ dọa người. Bây giờ xem ra, chuyện phủ Tình Xuyên ở Trạch tỉnh một năm trước cũng giống như có bút tích của lão ta.” Vị lão tăng gầy khô nhẹ giọng nói.
“Vậy thì thủ tọa, chúng ta nên ứng đối như thế nào?” Tăng nhân cao to khó xử hỏi.
“Không cần lo lắng, không có ai là kẻ ngu. Lúc trước không nhìn rõ, khi đó nhìn không thấy, nhưng lâu như vậy, ai cũng có thể nhìn ra được cuối cùng người thắng cuộc sẽ là ai.” Lão tăng mỉm cười: “Nhạc Đức Văn hắn đắc ý không được bao lâu đâu.”
Suy nghĩ giây lát, lão ta nhỏ giọng phân phó nói.
“Không phải Không Minh luôn muốn tìm Đạo tử của Đại Đạo giáo để trao đổi một chút sao? Là vị Phật tử thứ ba của Chân Phật tự ta, đã đến lúc hắn ta phải ra ngoài vận động gân cốt một chút rồi. Cho dù thắng hay thua, Phật tử cũng phù hợp với Đạo tử.”
“Ý của ngài là…?”
“Trao đổi bình thường là được rồi. Trong cùng một thế hệ, bối phận những thế hệ còn lại không thích hợp để tùy tiện nhúng tay. Mời vị Trương Ảnh đó về, chúng ta cũng sẽ hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thứ Đồng. Mặt khác, khi đến Đại Đô, cũng nên để cho chúng ta cố gắng làm chủ nhà một lần chứ. Rời đi sớm như vậy làm gì?”
“Vâng.”
Tăng nhân cao to thi lễ một cái rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Bây giờ Phật tử thứ ba Không Minh đã bị mắc kẹt trong Tam Không Viên Mãn rất lâu, để đột phá Tông Sư, tích lũy sức mạnh, vẫn chưa Bái Thần.
Phật tử và Đạo tử, cuộc giao lưu hữu nghị này, cho dù là Đại Đạo Giáo biết chuyện cũng không nói được gì.
Chỉ bản thân họ biết rằng Phật tử thứ ba, Không Minh, thực ra không còn là một người trẻ tuổi nữa.
Người ngoài 50 tuổi vì chưa đột phá mà nói mình là Phật tử, thực ra đã sống dưỡng già từ lâu rồi.
Lấy vị kia làm chính, sau đó đem theo hai vị trợ thủ Tam Không Bái Thần cộng tác hành động, cùng nhau bắt một Trương Ảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.
*
*
*
Cách hai trăm dặm ngoài Đại Đô.
Nguyên Giang, trấn Ninh Sơn.
Nước sông cuồn cuộn không ngừng chảy, tốc độ dòng chảy mãnh liệt, mặt sông khá rộng.
Đây là con đường phải đi để đi đến Trạch tỉnh.
Muốn qua sông thì trước hết phải đợi thuyền.
Bây giờ nước sông hiện chảy xiết đến nỗi những chiếc thuyền thông thường không thể chèo trực tiếp qua nó được, cần phải đợi dòng chảy hòa hoãn bớt đi một chút mới được.
Lúc này, ở trấn Ninh Sơn, hai người tập võ thân hình cường tráng đi cùng một đội buôn.
Hai người này một người cao 2m2, một người cao 2m5. Thân hình thậm chí so với nhiều người luyện võ còn cao lớn hơn nhiều.
Hai người ăn mặc như những người lữ hành bình thường, áo dài tay quần dài, áo choàng và mũ trùm đầu.
Một người đang đeo một cái ba lô lớn, có lẽ là tất cả hành lý của hai người họ.
“Đạo tử, phía trước chính là Nguyên Giang. Chúng ta có thể đi thuyền từ đây, xuôi dòng, xuống cửa biển, rời thuyền, sau đó đi bộ một đoạn sẽ đến chỗ cần đến.” Người thấp hơn một chút thấp giọng chỉ vào Nguyên Giang ở phía trước, giới thiệu.
“Không thể băng thẳng qua sông bằng đường bộ sao?” Một nam tử cường tráng cao 2m5 khác chính là Trương Vinh Phương đang trên đường đến Trạch tỉnh.
“Có thể, nhưng chậm hơn rất nhiều, vả lại trên thuyền cái gì cũng có, sẽ không mệt lắm. Tất nhiên, nếu ngài không thích đi thuyền, có thể đi trên đất liền.” Người còn lại nghiêm túc trả lời.
Người này tên là Đinh Trọng, là người dẫn đường và hộ vệ do sư phụ Nhạc Đức Văn sắp xếp cho Trương Vinh Phương trước khi rời đi.
“Thôi bỏ đi, cứ làm như lời ngươi nói đi.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Hiện tại hắn đã chia đoàn xe thành hai đội, rõ ràng là đội ngũ của Đạo tử Thiên Bảo cung, mà vẫn hành động thận trọng như vậy.
Xem ra sư phụ lão nhân gia hai năm qua cũng không nhàn rỗi.
Nếu không như lúc trước, kẻ nào dám coi trời bằng vung trực tiếp ra tay với đội ngũ Đạo tử Đại Đạo giáo? Chán sống rồi à?
Không phải là mâu thuẫn đã trở nên gay gắt đến mức không thể lấn át được, Nhạc Đức Văn sẽ không sắp xếp như vậy.
Lập tức, hai người hỏi người lái thuyền ở bến thuyền, muốn thuê thuyền lên đường thì phải đợi đến sáng sớm, lúc đó có rất nhiều người lái thuyền, nhất định sẽ tìm được một chiếc thuyền đi về hướng Nguyên Giang.
Tất nhiên nếu không có đường đi thẳng thì chỉ có thể đi thuyền đến một nơi khác rồi chuyển tuyến.
Hai người tìm được một khách điếm trong thị trấn, ở tạm cho đến hôm sau.
Vào buổi chiều.