TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 897: Yết Kiến (6)

“Thực ra giáo lý của Linh Phi giáo có phần giống với của Tây Tông. Cả hai đều vui sướng lên tận trời mà. Liên quan đến chuyện ấy ấy, theo đuổi sự phóng thích trong nháy mắt, cảm giác thăng hoa nảy sinh.”

Nhạc Đức Văn một tay tóm lấy ấm trà, ngửa đầu uống ừng ực sạch sành sanh.

Đặt ấm trà xuống, lão lại lần nữa nhìn về phía Trương Vinh Phương.

“Cho nên, nếu như ngươi nhận lấy Phi Linh Vũ phù, thì sẽ bị đục khoét nền tảng, trở thành một thành viên của Linh Phi giáo. Ta khổ cực bồi dưỡng ngươi bao lâu nay, trả giá nhiều tiền vốn như vậy. Nếu bỗng chốc ngươi bị đào đi, vậy thì không trở về khóc chết à.”

“Thứ đó tà môn vậy á?” Trương Vinh Phương có chút không tin.

“Sau này ngươi tiếp xúc nhiều hơn sẽ biết thôi. Haizz xem ra đã đến lúc ngươi phải tiếp xúc những thứ này rồi.” Nhạc Đức Văn sờ sờ cằm, bóp ba đường thành hai đường.

“Nhìn ngươi đi ra ngoài một chuyến, tốt xấu gì văn công cũng đã đến phần trên Hậu Kỳ, ta sẽ khen thưởng ngươi.”

“Bất cứ thứ gì được sư phụ đưa cho đều là thứ tốt!” Trương Vinh Phương nhanh chóng nịnh nọt.

“Không phải ngươi phải đi Trạch tỉnh à?” Nhạc Đức Văn cười thần bí: “Đúng lúc có một sư thúc tổ muốn gặp ngươi. Ném ngươi qua đó học thêm kiến thức cũng tốt, để ngươi khỏi suốt ngày ngây ngốc, bị người lừa mà cũng không biết.”

“Sư thúc tổ?” Trương Vinh Phương sửng sốt.

“Sư thúc tổ á. Lúc trước cáu kỉnh với sư tổ của ngươi, sau đó đi ra ngoài thành lập một chi nhánh khác, bây giờ sống một mình tại Trạch tỉnh, làm thế nào cũng không đồng ý trở về.”

Lão Nhạc cười híp mắt nói: “Nếu như ngươi có bản lĩnh thì đi dỗ lão nhân gia vui vẻ một tí. Có khi có thể kiếm được chút lợi ích ở bên đó đấy.”

“Sư phụ...” Trương Vinh Phương híp mắt, suy nghĩ giây lát rồi hỏi một câu: “Đệ tử có thể hỏi một vấn đề được không?”

“Vấn đề gì? Ngươi hỏi đi.” Nhạc Đức Văn lấy khăn mặt ra, bắt đầu lau mồ hôi trên trán.

“Vừa rồi không phải ngài nói Phi Linh Vũ phù rất tà môn sao? Vậy thì... tại sao ngài còn để trên người làm gì?”

“...” Tay Nhạc Đức Văn bỗng cứng đờ. Lão nhìn Trương Vinh Phương, lại chớp mắt một lần nữa.

“Thực ra, sư phụ của ngươi, luôn có một giấc mơ, đó là… ừm, ngươi hiểu rồi chứ.” Trên khuôn mặt lão lộ ra một nụ cười ngươi hiểu mà.

Trong lòng Trương Vinh Phương có hơi thất vọng. Mặc dù có vẻ như đã trả lời, nhưng trong câu trả lời này, rõ ràng là đang cố ý nói chêm chọc cười, hoàn toàn không phải câu trả lời chính diện.

“À đúng rồi, còn có một vấn đề khác.” Hắn suy nghĩ một lúc rồi chuyển chủ đề.

“Lúc này đệ tử nhậm chức ở Thứ Đồng đã gặp phải rất nhiều chuyện, thậm chí còn liên quan đến cao thủ võ công Tông Sư. Vì những lý do không thể giải thích được, các cao thủ của Tây tông đã liên tiếp chết ở Thứ Đồng...”

“Yên tâm đi, chỉ cần không phải ngươi tự tay giết chết chết họ, mọi chuyện đều dễ dàng ấy mà.” Nhạc Đức Văn dửng dưng như không vỗ vai hắn.

“Vậy thì đệ tử yên tâm rồi...” Trương Vinh Phương vội vàng làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, có một chuyện hắn không dám mở miệng hỏi...

“Lỡ như nếu mình thực sự tự tay giết... thì sao?”

Lúc này, hai thầy trò không nói chuyện nữa, lão Nhạc lấy ra một bao lớn các loại thịt kho từ trong ngăn kéo, bắt đầu nhắm rượu, xé ra chia nhau ăn trong kiệu.

Đợi đến khi đến Thiên Bảo Cung thì mười cân thịt kho đã rơi vào bụng của hai người họ.

Sau khi bước xuống kiệu, Nhạc Đức Văn ợ một cái, kéo Trương Vinh Phương đến tòa nhà nhỏ nơi hắn sống trước đây.

Tòa lầu nhỏ vẫn vậy, với những bức tranh đen trắng, những bức tranh màu, như những bức di ảnh, treo ở trên tường.

“Nếu ngươi đã trở về, vậy thì mau mau giúp ta một việc. Ngươi đã làm rất tốt ở Thứ Đồng, thu nạp được rất nhiều nhân tài và hảo thủ.

Đã vậy thì ngươi cũng nên thử xem, giúp sư phụ khuyên nhủ sư huynh này của ngươi một tí đi.” Trước khi bước vào tòa lầu, Nhạc Đức Văn hạ giọng nói.

“Sư huynh làm sao ạ?” Trương Vinh Phương sửng sốt.

“Bệnh cũ ấy mà. Làm thế nào cũng không kéo lại được! Với lại...” Nhạc Đức Văn thở dài, muốn nói lại thôi.

“Bây giờ sư phụ bề bộn nhiều việc, có rất nhiều việc phải nhìn chằm chằm. Ngươi cũng nhậm chức mới, sắp phải đến Trạch tỉnh bên kia, sẽ không ở lại được bao lâu, vì vậy nhanh lên đi!”

Lão mở cửa, đẩy Trương Vinh Phương vào trong, sau đó đóng cửa lại, còn mình xoay người rời đi.

“Hai người các ngươi đã lâu không gặp, trò chuyện vui vẻ đi. Sư phụ còn có việc phải đi giải quyết trước đã.”

Khi giọng nói của lão bay đến thì người đã ở rất xa rồi.

Không biết là đi xử lý Phi Linh Vũ phù kia hay là cố ý tìm cớ chạy trốn đây nữa.

Vừa bước vào cửa.

Trương Vinh Phương đã cau mày.

Trong lầu một của tòa lầu nhỏ, không khí khắp nơi nồng nặc mùi rượu.