Khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thơm của vịt quay…
Không đợi Linh Đế đáp lại, Nhạc Đức Văn đã nhìn thấy cung nữ trong nháy mắt có chút không biết phải làm sao, cũng nhìn thấy cái khay trong tay nàng.
Cũng nhìn thấy Phi Linh Vũ phù bên trong đó.
Đùng. Bàn tay mập mạp của lão bắt một cái, cầm Phi Linh Vũ phù lên.
“Đây là phần thưởng cho đệ tử của ta sao? Đa tạ bệ hạ, lão đạo ta sẽ không khách khí nhận lấy á~” Lão cười híp mắt rồi nhét Phi Linh Vũ phù vào trong túi trong ngực.
Cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Những ánh mắt ở những góc tối xung quanh dồn dập không một dấu vết dời đi. Có vẻ như đang chủ động tránh tiếp xúc với Nhạc Đức Văn.
Linh Đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, nhìn Nhạc Đức Văn đang giả ngây giả dại ở phía dưới. Sắc mặt ẩn giấu dưới bức rèm buông xuống, không thấy rõ vẻ mặt
“Xem ra Nhạc khanh thật sự rất lo lắng cho Trương Ảnh Trương khanh nhỉ.” Giọng nói của lão giả bình tĩnh mà ẩn ý nói.
“Không có cách nào mà.” Đôi mắt nhỏ của Nhạc Đức Văn hơi nheo lại: “Lão đạo chỉ còn lại một hy vọng thế thôi. Nếu không bảo vệ tốt một chút, sau này có thể sẽ không còn nữa. Xin bệ hạ thứ lỗi, thứ lỗi nhá~”
Nhạc Đức Văn chắp hai tay về phía Linh Đế, vẫn mỉm cười như cũ.
Sau khi ho khan hai tiếng, Linh Đế lắc đầu, như thể không còn cách nào khác với ông, xua xua tay.
“Thôi bỏ đi, đi đi, cái gì dính lên người Nhạc Đức Văn ngươi, cuối cùng đều không có hình dạng gì cả.”
“Đa tạ bệ hạ.” Nhạc Đức Văn vỗ cái bép vào mông Trương Vinh Phương.
“Còn không tạ chủ long ân đi?”
“Tạ chủ long ân!” Trương Vinh Phương “bừng tỉnh khỏi giấc mơ”, vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Đi trước nhé!” Nhạc Đức Văn nắm lấy Trương Vinh Phương, vừa lôi vừa kéo, nhanh chóng bước ra khỏi điện Thượng Đức.
Hai người di chuyển cực nhanh, từ trong bóng tối của đại điện đi vào trong ánh nắng mặt trời chói chang, lúc này mới hơi hơi xua đi cái lạnh tê tái kia.
Trương Vinh Phương quay đầu nhìn lại đại điện.
Linh Đế vẫn ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, cao cao tại thượng, những chùm ánh sáng bảy màu buông xuống bên cạnh và hai tác phẩm điêu khắc hình người đang bảo vệ ở xung quanh.
Nhưng xa hơn bên ngoài thì lại bị bao phủ bởi bóng tối, lạnh lẽo.
Rõ ràng điện Thượng Đức không quá lớn, nhưng bóng tối xung quanh lại nồng nặc đến mức gần như không nhìn thấy tận cùng.
“Đừng nhìn.” Bộp một cái.
Nhạc Đức Văn tát một cái tát, mạnh mẽ vặn đầu hắn trở về.
“Sư phụ, ngài tới đây lúc nào vậy?” Trương Vinh Phương nhanh chóng cười bồi nói.
“Có đến đúng lúc không?” Nhạc Đức Văn liếc hắn một cái.
“Đúng lúc! Không thể đúng lúc hơn!” Trương Vinh Phương giơ ngón tay cái lên.
“Phi Linh Vũ phù đó mà ngươi có thể chạm vào à?” Nhạc Đức Văn cười ha hả hai tiếng: “Thứ đó quả thực là một thứ tốt trung tâm của Linh Phi giáo. Nó có thể bảo vệ tâm trí, tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, có rất nhiều thần hiệu. Nhưng...”
Lão vừa kéo Trương Vinh Phương sang một bên vừa nhìn chung quanh một chút.
“Nhưng, một khi cầm lấy thứ đó, sau đó, ngươi cứ chờ đó mà trở thành Thánh Linh của Linh Phi giáo đi.”
“Thánh Linh?”
“Há, ngươi không biết hả? Chính là lai giống với hoàng tộc đó. Từ bà cụ 90 tuổi đến một thiếu nữ 13 tuổi đều có thể tìm ngươi mượn giống bất cứ lúc nào.”
Nhạc Đức Văn tặc lưỡi nói.
“Ở trong thâm cung nội uyển này, dựa theo quy cũ mỗi nữ tử hoàng tộc đều phải có một con. Vậy nên ngươi phải hiểu, một khi tiếp nhận, ngươi quả thực sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nhưng sau này đừng nghĩ tới việc sống tốt. Một lần bị kéo đi sẽ phải hoạt động chừng vài ngày đấy.
Hàng chục, hàng trăm người thay nhau ra trận, sau khi mượn xong lại được kéo về để tĩnh dưỡng, nhiều lần như thế. Đến lúc đó, ngươi còn tu hành văn công cái rắm ấy!”
Nhạc Đức Văn rõ ràng là đang cố tình phóng đại.
“Hơn nữa, thứ đó... cũng có thể khiến ngươi dần dần quên lãng.”
“Ý là gì?” Trương Vinh Phương cau mày. Không hiểu câu này.
“Tức là một khi ngươi nắm vào tay thì sẽ quên mất mình đã từng nắm lấy nó. Đến một ngày khi ngươi hoàn toàn quên mất, nó sẽ đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.
Đến lúc đó nó sẽ ảnh hưởng đến ngươi, khiến ngươi càng ngày càng trở nên trung thành với hoàng tộc hơn. Nó cũng sẽ phóng đại hạnh phúc của ngươi trong chuyện này, nghe nói là sẽ phóng đại rất nhiều, rất nhiều đấy.” Nhạc Đức Văn thần bí nói.
“Ừng ực.” Trương Vinh Phương mở trừng hai mắt, nuốt nước miếng, cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
“Sợ à? Đây là nhân chủng của Linh Phi giáo đấy!” Nhạc Đức Văn đẩy hắn trở lại trong kiệu của Thiên Bảo Cung.
Sau đó chính mình cũng chui vào.
Hai người ngồi đối diện nhau trong kiệu.
“Đi nhanh lên!” Hắn lớn tiếng nói.
“Vâng.”
Bốn kiệu phu trầm thấp đáp. Nhanh chóng nhấc kiệu lên, bước nhanh về phía rời khỏi đại nội.