Một mùi thơm nồng đậm rõ ràng hơn so với những tù phạm trước đó bay ra từ trên người người này.
Ám Quang Thị Giác đảo qua, nhìn ra hẳn người này là một nữ tử.
Trương Vinh Phương chậm rãi đi đến trước lồng giam.
Có vẻ như tiếng bước chân của hắn kinh động đến nữ tử bên trong.
Nữ tử ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn hắn.
“Thế nào? Đám chó chết mấy người lại nghĩ ra hoa chiêu gì? Có bản lĩnh thì giết lão nương!”
“Thật có lỗi.”
Trương Vinh Phương lấy chìa khoá ra, mở khóa cửa lồng giam ra. Sau đó khom lưng đi vào trong.
“Có thể hỏi một chút, ngươi vì tội gì mới bị giam vào trong đây không?”
“Ngươi không biết thứ gì, còn dám đi vào lồng sắt của lão nương?” Giọng người nữ tử này cười to lên.
“Tên điên này thích cướp trẻ con vừa ra đời đi nhắm rượu, kết quả cướp phải thân nhân của một trưởng lão Thiên Thạch môn trước kia, bị bắt lại nhốt vào.” Một tên tù phạm khác bên cạnh lạnh giọng trả lời.
“Thật sao?” Trương Vinh Phương thở dài. Ánh mắt khẽ quét qua trên người tù phạm đang nói chuyện.
“Vậy thực sự là tội ác tày trời, chẳng qua như vậy, ta cũng yên lòng.” Ánh mắt hắn sâu kín chằm chằm vào nữ tử.
Nhìn kỹ lại, hình như nữ tử này là vì Bái Thần, vẫn duy trì tư thái mỹ lệ như cũ, trên người ngoại trừ dơ bẩn, còn lại không có vấn đề gì.
Ngũ quan dung mạo cũng coi như xinh đẹp.
“Thế nào? Ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên bản năng nữ tử cảm giác được một đợt lạnh lẽo.
Nàng không tự chủ được mà lui về sau mấy bước, phần lưng chống trên thanh lồng sắt, cảnh giác nhìn Trương Vinh Phương.
“Ta không muốn làm gì, chỉ là muốn cho ngươi một cơ hội.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.
“Cơ hội gì?” Nữ tử cảnh giác nói.
“Ta rất muốn ăn một thứ quả, trái cây kia vô cùng hiếm có, vô cùng trân quý, còn có người che chở. Ta không ăn được.”
Trương Vinh Phương nói khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử.
“Cho nên, chỉ cần ngươi có thể giúp ta lấy được thứ quả đó, thì ta thả ngươi tự do. Thế nào?”
“Ngươi có tư cách này?” Nữ tử kinh ngạc nói.
“Tất nhiên. Chỉ cần ta muốn, ta đều có thể thả tất cả tù phạm ở đây đi.” Trương Vinh Phương gật đầu, sắc mặt bình thản.
Hắn lấy một miếng lệnh bài đại biểu Thiên Thạch môn ra, lệnh bài nọ là biểu tượng thân phận Tả Hàn tặng cho cho mình hắn.
Nhìn thấy lệnh bài này, nữ tử lập tức tin tưởng.
“Vậy ngươi mở cửa trước!” Nàng trầm giọng nói.
“Có thể.” Trương Vinh Phương nghiêng người sang, nhường ra khoảng trống để nàng rời đi.
Thoạt nhìn hắn tự nhiên như vậy, vô tội như vậy, trong ánh mắt lộ ra muốn ăn đơn thuần.
Cũng chính là nhìn ra muốn ăn đơn thuần này, nữ tử trẻ măng tin hơn chút ít.
Nàng đã từng thấy qua dạng muốn ăn này ở trên người rất nhiều thực khách tham lam.
Cho nên nàng rất quen thuộc, rốt cuộc dạng người này sẽ vì một miếng ăn mà làm được trình độ gì.
Lúc này, nàng thận trọng tránh khỏi Trương Vinh Phương, đi đến cửa lồng sắt.
Nàng quay đầu nhìn Trương Vinh Phương, vẫn còn có chút không tin tưởng, thế mà mình có thể đi ra.
Trương Vinh Phương đưa tay, làm tư thế mời.
Nữ tử hít sâu một hơi, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Người này biện pháp đề phòng gì cũng không có, thế mà cứ để nàng ra ngoài như vậy?
Răng rắc.
Cửa lồng sắt mở rộng, nữ tử lắc mình, thân pháp cực nhanh, xông ra khỏi lồng sắt.
Nàng không mảy may để ý đến Trương Vinh Phương phía sau, phóng thẳng tới ngoài động.
Không ai ngăn cản, không ai, không ai, không ai!
Trong lòng nữ tử cười điên cuồng.
Nàng vọt thẳng tới ngoài rừng, nhìn thấy ánh nắng sáng lạn đã lâu không gặp, cuối cùng nhịn không được, phát ra tiếng cười bén nhọn.
“Cảm giác thế nào?”
Đột nhiên, giọng Trương Vinh Phương vang lên sau lưng nàng.
“?” Nữ tử quay phắt lại, sau lưng cách một mét, thế mà chính là thân thể khôi ngô cao lớn của Trương Vinh Phương.
Hắn giống như bức tường lấp kín, vô thanh vô tức, sớm đã đi theo phía sau.
Nữ tử lui lại hai bước.
“Ngươi, không phải ngươi muốn ta giúp ngươi lấy hoa quả sao? Bây giờ ngươi có thể nói, hoa quả ở đâu?” Trong lòng nàng hơi cảm giác được không ổn.
“…” Trương Vinh Phương sâu kín nhìn nàng. Bỗng nhiên thân hình khôi ngô lóe lên, dùng một đường cong quỷ dị như mãng xà, đảo mắt đã xuất hiện ở phía sau nữ tử.
Bàn tay lớn của hắn nhu hòa rơi trên cổ nữ tử nhu nhược.
“Hoa quả. Ngươi đã đưa tới cho ta.”
Phốc.
Năm ngón tay bén nhọn của hắn lập tức đâm xuyên mạch máu nữ tử, một luồng huyết dịch đại biểu cho sinh mệnh, điên cuồng bị hút vào trong cơ thể Trương Vinh Phương.
Lúc này nữ tử mới phản ứng lại, điên cuồng giãy giụa muốn chạy.
Nhưng mới đưa tay, đột nhiên cơ thể nàng mất hết khí lực.
Giống như tất cả điểm phát lực bị đánh tan một cách chính xác.
Lúc này nàng mới hãi nhiên (ngạc nhiên, sợ hãi) hiểu ra, thì ra cái gọi là hoa quả cơ bản chính là mình!