TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 863: Cùng hướng đến (3)

Đặc biệt có vài người, để không có nỗi lo về sau, đưa thân nhân còn lại của mình đến Bạch đảo tĩnh dưỡng.

Nếu bộ phận người này bị tìm thấy, có thể cả Nghịch giáo đều gặp sự đả kích không nhỏ.

Xôn xao.

Đột nhiên Trương Vinh Phương đứng dậy.

Lúc này có vẻ như chiều cao của hắn lại có đột phá lần nữa, cao lên thêm một chút từ hơn 2m3 nay đã đạt đến hai mét năm.

Chỉ là đứng thẳng dậy, đã cho Trương Chân Hải mới một mét tám bên cạnh có cảm giác áp lực cực lớn trong lòng.

“Mặc kệ thực hư, xem ra, chúng ta phải có một trận đánh ác liệt rồi.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.

Hắn nhìn Trương Chân Hải muốn nói lại thôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

“Không sao, không cần lo lắng. Tất cả sẽ có biện pháp.”

“Vâng.” Trương Chân Hải cúi đầu xuống, hai gò má hơi đỏ đỏ.

“Ngươi đi xuống đi, báo cáo động tĩnh chiếc thuyền kia liên tục, còn có Vọng Hải tự nữa.” Trương Vinh Phương phân phó nói.

“Vâng.”

Trương Chân Hải lại hành lễ, lần nữa quay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trương Vinh Phương than nhẹ, cuối cùng vẫn cất bước đi ra khỏi thần điện, đi thẳng không dừng lại, rất nhanh đã đi ra Trầm Hương cung.

Ở sau núi Trầm Hương, trong rừng cây nhỏ, đã có một người Thiên Thạch môn chờ từ lâu.

“Đại nhân.” Người này trầm giọng hành lễ.

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Trương Vinh Phương thấp giọng hỏi.

“Vâng.” Người này cung kính trả lời.

“Mang ta đi đi.”

Lúc người này quay người triển khai thân pháp, chạy tới dưới núi.

Hắn ta dẫn đường, Trương Vinh Phương đi theo, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi vùng núi của Trầm Hương cung, rời khỏi địa giới Thứ Đồng, đến một khu vực đồi núi hoang vu xa xôi.

Ở trong núi rừng rậm rạp, rất nhanh hai người đã tới một cửa hang đen nhánh thâm thúy.

“Đại nhân, đã chuẩn bị xong hết, người ngài chỉ định đều ở bên trong.” Cửa hang sớm có một cao thủ Thiên Thạch môn chờ ở đó.

“Vất vả mấy người.” Trương Vinh Phương gật đầu.

“Ngài khách khí, phục vụ vì ngài là vinh hạnh của chúng ta.” Vị cao thủ này cung kính nói.

Mặc dù hắn không biết, rốt cục vị thế tử trước mặt này muốn nhiều tù phạm như vậy để làm cái gì.

Tại sao để bọn họ chuyển rất nhiều phạm nhân Thiên Thạch môn cầm tù đến.

Nhưng làm thuộc hạ, hắn ta biết rõ, hơi bí mật, bản thân biết được càng ít, thì càng an toàn.

Cho nên mặc dù hắn ta hiếu kỳ, cũng tuyệt đối không muốn biết bất cứ thông tin gì liên quan đến chuyện này.

“Yên tâm, ta chỉ cần một số người tới để thí nghiệm. Chỉ cần tìm được người thích hợp là được. Không cần phải tiêu hao tất cả mọi người.” Trương Vinh Phương mỉm cười an ủi.

“Không sao, môn chủ đã đề cập qua, cho dù là giết chết toàn bộ cũng không sao. Người ở nơi này đều là người có tội ác tày trời bản môn cầm tù nhiều năm. Phần lớn trong đó là kẻ phản bội, chỉ vì trên người có chút bí mật chưa đào ra hết, mới cứ giữ lại. Nhưng nếu đại nhân cần bọn họ, đó chính là vinh hạnh của bọn họ.” Người này nghiêm nghị trả lời.

Trương Vinh Phương mỉm cười gật đầu, thái độ của người Thiên Thạch môn càng ngày càng cuồng nhiệt, khiến hắn có đôi khi không biết nên đáp lại ra sao.

“Mấy người ở lại bên ngoài trước.” Hắn chỉ có thể nói câu.

“Vâng.”

Bạch!

Bóng người lóe lên, Trương Vinh Phương đã bước vào trong động.

Trong động quật mờ tỏ, từng lồng giam chế tạo từ gậy sắt to bằng cánh tay trẻ em, đang được sắp xếp chỉnh tề trong hai bên động.

Phần lớn những lồng sắt này dựa vào tường, bên trong có từng bóng người đen sì ngồi xổm hoặc đứng.

Phần lớn trên người bọn họ không mặc quần áo, dơ bẩn vô cùng, tóc dài rủ xuống, gần như không thấy rõ gương mặt.

Trương Vinh Phương cũng không thèm để ý, ở đây đều là ác nhân phản đồ Thiên Thạch môn giam giữ.

Nói cách khác, người trong nơi này đều là võ nhân, với lại cũng phẩm cấp không thấp.

Cách một đoạn thời gian, Thiên Thạch môn sẽ phái người lấy đi một số linh tuyến trong người họ, để phòng bọn họ khôi phục thực lực, tránh thoát khỏi lồng giam.

Lúc này hắn mở Ám Quang Thị Giác, động quật âm u lập tức giống như ban ngày, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt đảo qua những tù phạm trong lồng giam.

Lập tức từng giá trị thuộc tính đại khái được hiện ra.

Trừ mùi thối từ mồ hôi, phân và nước tiểu, Trương Vinh Phương cẩn thận ngửi ngửi, tìm kiếm cá thể thơm nhất đối với hắn.

Từ sau khi bù đắp hòa thượng Phong Ma Không Dư, phần lớn người hắn nhìn đều đã không còn loại mùi thơm trước đó.

Rõ ràng gen huyết nhục của tuyệt đại đa số người đã vô dụng đối với hắn.

Bây giờ, hắn suy đoán mình nên tìm cá thể có chút đặc biệt.

Lúc này, theo từng bước Trương Vinh Phương đi đến trong chỗ sâu của động.

Từng kẻ tù phạm không ngừng bị bỏ qua hai bên hắn.

Cạch.

Cuối cùng, đột nhiên hắn dừng chân lại.

Ánh mắt rơi vào một kẻ dáng người gầy yếu, tóc dài như khỉ.

“Chính là nàng!”