“…” Kim Nguyên hồi tưởng lại khi phát hiện ra thi thể hòa thượng Phong Ma Không Dư, trong lòng cũng phát lạnh.
Cái này không được, cái kia cũng không được.
Vù!
Đúng lúc này, đột nhiên một cái phi đao treo một tờ giấy, nhẹ bay từ ngoài tường vào, găm trên cột gỗ bên cạnh hai người.
Kim Nguyên nhanh chóng đến gần, giơ tay gỡ phi đao xuống, rút giấy ra.
Hắn ta là Linh Lạc Bái Thần, cho dù trong này có độc tố gì, cũng không cần quan tâm, nhiều lắm là tốn thêm chút thời gian tiến hành khôi phục.
Chỉ là vừa mới mở tờ giấy viết thư ra, nhìn một hai chữ, thần sắc hắn ta phấn chấn lên.
“Tin tức này lại là của Không Vô sư đệ?”
“Không Vô sư đệ?” Ánh mắt Không Định bên cạnh chuyển động, lập tức nhớ ra Không Vô là ai.
Đối với bọn họ mà nói, cao thủ trong hàng chữ Không của Chân Phật tự nhân số không ít.
Trong thời gian ngắn muốn nhớ được toàn bộ là rất khó.
Huống chi nội bộ Chân Phật tự thay đổi rất nhanh, một số cao thủ vì thù mới hận cũ, đột nhiên mất tích tử vong, cho nên phương diện thay người cấp bậc ở đâu cũng có.
Cho nên không nhớ được là rất bình thường.
Nhưng Không Vô lại là một ngoại lệ.
Không Định nhanh chóng đứng dậy.
Tình huống bây giờ là bọn họ đến đây điều tra nhân chủng thứ ba, vừa mới đến thì gặp tập sát.
Hắn ta đi đến bên cạnh Kim Nguyên, ánh mắt đảo qua nội dung trong đó.
Mới nhìn mấy hàng, sắc mặt hắn ta vui mừng.
“Thế mà thật sự tìm được rồi?”
Trong Vọng Hải tự, lúc hai người đang vui vẻ trong lòng.
Bên ngoài, một bóng người mạnh mẽ nhanh chóng vòng qua đường quận phồn hoa, bước vào một trạch viện tư nhân.
Trong sân cuối cùng, dừng lại trước một cỗ kiệu xám trắng đang đứng.
Đỉnh chóp tứ phía cỗ kiệu có sừng nhọn, xung quanh bao lấy vải xám dày đặc. Nhìn qua như là cỗ kiệu bình thường phóng lớn thêm một vòng.
“Đại nhân.” bóng người đứng vững, khom người, lên tiếng.
“Làm xong chưa?” Trong kiệu truyền ra một giọng nói ấm áp.
“Vâng ạ, hẳn là bọn họ không phát hiện được hành tung của thuộc hạ.” Bóng người mạnh mẽ hồi đáp.
“Ha ha ha!” Người trong kiệu cười lên: “Ngươi sai rồi, Tôn Vĩnh, trong tòa thành thị này, có người còn linh thông thông tin hơn so với ngươi tưởng tượng.”
“Vâng, thuộc hạ thất trách.” Bóng người mạnh mẽ nhanh chóng cúi đầu đáp lại.
“Ngươi chỉ cúi đầu mặt ngoài, hẳn là trong lòng còn không đồng ý đúng không?” Người trong kiệu cười nói. “Có phải ngươi cảm thấy, chỉ là đưa tin không quan trọng, thế mà bản tọa lại để ngươi tự mình đi một chuyến?”
“Thuộc hạ không dám.” Bóng người cúi đầu nói.
“Sau này ngươi sẽ biết, chẳng qua bây giờ, chúng ta cần phải đi.” Trong kiệu truyền ra âm thanh.
“Thật không dễ mới tìm thấy chỗ ẩn thân của những nữ tử kia trong Vọng Hải tự, không thể để cho mấy người lại chạy nữa.”
“Vâng!” Tôn Vĩnh thấp giọng đáp.
Rất nhanh, trong trạch viện có bốn đại hán dáng người cường tráng khôi ngô đi ra.
Bốn người mặc áo mỏng màu trắng lộ một nửa bả vai, trên cổ cũng đeo một chuỗi phật châu chất gỗ đơn giản, thần sắc đều trang nghiêm bình tĩnh.
Bốn người chia ra đi đến bên cạnh cỗ kiệu, đưa tay nắm chặt cán kiệu, nhấc lên.
Cả cỗ kiệu bị nhấc lên lắc lư, gác trên bờ vai bọn họ.
“Đi thôi, đã chuẩn bị thuyền xong, chúng ta lập tức xuất phát.” Trong kiệu lại lên tiếng lần nữa.
“Vâng.” Tôn Vĩnh cúi đầu đáp.
Một đoàn người nhanh chóng rời khỏi trạch viện, không đi từ thành khu, mà là đi thẳng tới hướng một bến tàu khác ở vùng ngoại ô.
Mà không lâu sau khi đoàn người rời khỏi viện tử, một thợ thủ công sửa tượng đối diện nhà, bất động thanh sắc cõng túi công cụ lên, vừa hét lớn, vừa đi đến chỗ xa xa.
*
*
*
“Một kiệu mềm lớn hơn so với cỗ kiệu bình thường không ít? Người thần bí không hiện thân?”
Trong thiền điện Trầm Hương cung.
Trương Vinh Phương khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nghe người Nghịch giáo đến đây báo tin tức tình báo.
“Chúng thuộc hạ không dám tới gần, nhưng chúng ta hoài nghi, người kia vô cùng có thể nắm giữ vị trí Bạch đảo.”
Người đến đây thông báo là Trương Chân Hải.
Sự tình quan trọng thế này, nàng vừa nhận được thông tin, trước tiên đã chạy đến đưa tin.
Mà Bạch đảo, chính là hòn đảo bọn họ đưa người đến ẩn nấp.
“Người ở trong cỗ kiệu đi đâu?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương bất động.
“Đã lên một chiếc thuyền lớn, đoán chừng là muốn ra biển. Trên thuyền kia tra xét vô cùng nghiêm mật, người của chúng ta không thể lẻn vào trong.” Trương Chân Hải hồi đáp.
“Ngươi nói, có thể là cố tình bày nghi trận hay không?” Trương Vinh Phương lên tiếng nói.
“Có khả năng, nhưng vấn đề bây giờ là, chúng ta không đánh cược nổi, nếu đối phương thật sự biết được địa chỉ, chúng ta đuổi theo phía sau cũng không kịp.” Trương Chân Hải trầm giọng nói.
“Là đạo lý này.” Trương Vinh Phương gật đầu: “Có thể, đây cũng là mục đích của đối phương. Dẫn rắn ra khỏi hang.”
“Vậy đại nhân, chúng ta nên ứng đối ra sao mới được?” Quả thật Trương Chân Hải có hơi gấp, vì trên toàn bộ Bạch đảo, không chỉ có không ít mỹ nhân Tây Dương được cứu ra từ Vọng Hải tự, còn có không ít hảo thủ cùng với gia thuộc Nghịch giáo bố trí.